Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Nào Dám Cướp Người Đàn Ông Của Tôi

Chương 9.3: Đi mua sắm

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cần phải bảo vệ bản thân cho tốt. Cũng đã lớn như vậy rồi, không cần anh phải phổ cập kiến thức về biện pháp an toàn nữa đúng không.”

“Anh à, nghe TV đi!”

Bách Chi Đình cười đến cả người phát run, xoa đầu Hạ Lệ.

Vẫn còn là một đứa trẻ, nói đến mấy chuyện này vẫn còn ngượng ngùng.

Mát-xa hơn một tiếng, hô hấp của Bách Chi Đình cũng đều đều, Hạ Lệ thả chậm tốc độ, dùng lực nhẹ hơn, tiếp tục mát xa cho anh, lại qua khoảng hai tiếng nữa, Bách Chi Đình xoay người, rời khỏi đầu gối Hạ Lệ.

Hạ Lệ lúc này mới duỗi chân lấy gối kê lại cho Bách Chi Đình, đồng thời đắp chăn cho anh, sau đó nhe răng nhếch miệng bò xuống giường.

Hai chân cậu đều đã tê rần, đi một chút liền đau như bị kim đâm. Đừng nói tới bước đi, cậu một chút cũng không dám dịch chân.

Chậm rãi nhích chân từng chút một, đi ra khỏi gian trong, Hạ Lệ đi tới mép sô pha ngồi xuống, xoa nhẹ chân nửa giờ, mới đỡ tê hơn chút.

Lấy gối qua nằm xuống, góc độ này của cậu vừa vặn có thể nhìn thấy Bách Chi Đình đang ngủ say bên giường.

“Ngủ ngon, anh yêu!”

Khóe mắt Hạ Lệ tràn ngập nhu tình nhìn Bách Chi Đình.

Bách Chi Đình cũng đã hơn ba tháng không ra khỏi cửa. Trong thời gian dưỡng bệnh cũng không gặp ai, anh cảm thấy ra khỏi cửa với tình trạng mắt không nhìn thấy gì chỉ chuốc thêm phiền phức mà thôi, chưa ra khỏi cửa lớn bệnh viện đã ngã Đông ngã Tây đến mặt mũi bầm dập. Anh cũng không muốn để bất cứ ai nhìn thấy mình trong tình thế ngặt nghèo.

Hôm nay ra ngoài, nhóm thư ký Tề cùng quản lý cao cấp đều vô cùng hào hứng. Việc này là dấu hiệu cho thấy Bách Chi Đình đã có thể chấp nhận tình trạng của mình.

Nếu như cuộc phẫu thuật không thể tiến hành, chỉ có thể tiếp tục các phương pháp trị liệu truyền thông, có thể anh sẽ bị mù cả đời, khi đó cũng sẽ không kháng cự việc mất thị lực nữa.

Hạ Lệ cùng Bách Chi Đình tay trong tay, mặc cùng kiểu dáng áo khoác nhưng, vô cùng tự nhiên khoác tay, ai nhìn thấy cũng sẽ cho rằng bọn họ là một đôi, họ cũng sẽ không nhìn Bách Chi Đình với ánh mắt thương hại.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Hạ Lệ đỡ anh lên xe, tò mò hỏi.

“Đi tới mấy cửa hàng mà anh là hội viên cao cấp. Bình thường họ sẽ cung cấp đồ mới theo mỗi quý, bây giờ ra ngoài đi dạo chúng ta sẽ lấy đồ mới luôn.”

“Anh như vậy cũng đỉnh quá đi, còn là siêu cấp đẹp trai không cần trang điểm. Không phải là em nói quá,dù anh có mặc rẻ rách, cũng chắc chắn là người đẹp trai nhất, sẽ không ai bảo anh là đồ lưu manh mà chỉ cảm tạ trời đất đã cho họ nhìn thấy một thân thể quá hoàn mỹ.”

“Biết nịnh nọt* tốt như vậy sao, anh sẽ mua cho em mười cái đùi gà!”

*Gốc: Vuốt mông ngựa

Bách Chi Đình cảm thấy từ sau khi Hạ Lệ tới, cuộc sống của hắn liền vui vẻ hơn nhiều, tên nhóc này cũng hài hước biết chọc người.

Túi đồ ăn vặt của Hạ Lệ cũng nhiều đồ vô số kể, lúc thì đưa cho Bách Chi Đình mấy miếng cà chua sấy, một hồi lại cho ăn một cục chocolate nhân rượu.

Thỉnh thoảng Hạ Lệ lại sờ tay anh xem có bị lạnh hay không, chỉnh lại vạt áo cho Bách Chi Đình ngay ngắn.

Tuyệt đối tăng cảm giác tồn tại của mình lên mười phần.

Vừa xuống xe liền có cửa hàng trưởng của các cửa hàng xa xỉ chào đón nồng nhiệt.

“Bách tổng, đã lâu ngài không tới cửa hàng chúng tôi. Nghe nói ngài không được khỏe, chắc đã bình phục rất tốt. Khí sắc không tồi nha!”

“Ở phía trước cách anh 2 mét có người đang khom lưng chào hỏi.”

Hạ Lệ nhỏ giọng nhắc nhở.

“Thân thể còn tốt, hôm nay tôi mang theo em trai đến đây đi dạo.”

“Ngài cẩn thận, để ý bậc thang!”

Cửa hàng trưởng nói xong thì muốn duỗi tay ra đỡ Bách Chi Đình. Ai mà không biết chuyện tổng tài của Bách thị bị mù chứ, biến mất không tin tức ba tháng, hiện tại lại xuất hiện ở đây, bây giờ đột nhiên xuất hiện ở đây, cần phải hầu hạ tốt vị khách siêu VIP này đây.

Hạ Lệ một tay đỡ người, ngăn cản tay của cửa hàng trưởng, không để hắn tới gần Bách Chi Đình trong phạm vi một mét.

“Để tôi đỡ là được rồi.”

Ánh mắt cậu lạnh lùng như lưỡi dao phóng tới chỗ cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng cũng xém bị dọa sợ, ngượng ngùng thu tay lại, lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười.

“Chúng tôi vừa mới lấy về rất nhiều hàng mới, tôi liền cho chuẩn bị cho ngài.”

Bách Chi Đình vẫn là có chút mờ mịt.

Anh ở bệnh viện có thể tự do đi lại, bám vào ven tường liền có thể tự mình đi ra hoa viên nhỏ. Bởi vì đi nhiều quen chân, cho dù không nhìn thấy đường cũng biết mấy chục bước rồi quẹo phải, đến chỗ nào rồi quẹo trái.

Nhưng tới đây hoàn toàn là một địa điểm xa lạ, anh cũng không biết bậc thang cao như vậy.

Trước kia anh cũng ít tới cửa tiệm, đều là cửa hàng chủ động đem đồ mới đến cho anh.

Một năm cũng chỉ ngẫu nhiên tới một hai lần, không thể nhớ rõ là ba hay năm bậc thang.
« Chương TrướcChương Tiếp »