Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Nào Dám Cướp Người Đàn Ông Của Tôi

Chương 8.3: Không cho tiền bất kỳ ai

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chú hai lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.

Hạ Lệ từ trong bãi đỗ xe ngầm đi ra, hừ một tiếng, trong tay xách theo cái túi đầy những quả đào lớn, không cần mở ra vẫn có thể ngửi thấy mùi đào thơm ngào ngạt bay trong không khí.

Hạ Lệ nhàn nhã đi về hướng phòng bệnh.

Phía sau liền truyền đến tiếng vang lớn.

Xe của chú hai đột nhiên nổ lốp, xe không thể khống chế, trực tiếp đâm thẳng về phía trạm thu phí ở cổng lớn của bệnh viện.

Tiếng phanh gấp vang lên, chiếc xe trực tiếp đâm xuyên qua bốt thu phí, đâm hỏng cổng!

Còn may, trong đó không có người!

Hạ Lệ đứng trong đại sảnh nhìn thẳng ra bên ngoài, gặm một miếng táo, thơm thơm ngọt ngọt miệng, thật sự rất ngon.

Hạ Lệ vô cùng vui vẻ trở về phòng bệnh.

Lửa giận của Bách Chi Đình đã sớm tiêu tan, nghe được âm thanh mở cửa thì ngẩng đầu cười.

“Hạ Lệ đã về rồi sao?”

“Là em, anh, em mua đào ngon về cho anh rồi, em gọt một quả cho anh nếm thử nha.”

Hạ Lệ lấy đi chiếc điện thoại đang quay video phía sau bình hoa, làm bộ cái gì cũng không biết. Ngoan ngoãn đi rửa đào.

Bách Chi Đình không biết đang mân mê thứ gì, mặc dù mắt không nhìn thấy, nhưng lại nghịch di động đến là lưu loát.

Hiện tại có rất nhiều di dộng được thiết kế dành cho người khiếm thị, có giọng nói nhắc nhở , không hề chậm trễ việc người mù lên mạng.

Hạ Lệ đem một đĩa đào gọt sẵn đưa tới trong tầm tay Bách Chi Đình.

“Anh có mấy văn kiện điện tử, em thử phê duyệt một chút, nêu chút cảm nhận cho anh nghe.”

Hạ Lệ không nghĩ tới Bách Chi Đình nói là làm, ngay lập tức bắt đầu cho cậu học tập kiến thức kinh doanh.

“Làm hộ sĩ không phải chuyện lâu dài, người trẻ tuổi thì phải thử cố gắng một lần. Em cũng không thể dựa vào ai mãi được, chắc hẳn em cũng muốn mình sớm thành gia lập nghiệp. Tháng này em đã ở đây chăm sóc cho anh, anh cũng sẽ dạy em thế nào là kinh doanh làm buôn bán, học không được hết thì ít nhất cũng xem hiểu được mấy hợp đồng văn kiện. Chỗ nào xem không hiểu thì lập tức hỏi anh.”

Khi Hạ Lệ còn nhỏ, Bách Chi Đình rất thích em trai, vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, một lòng vì anh trai, khi được phát mấy cục socola cũng không nỡ ăn, chờ anh trai tới liền đưa cho anh trai.

Hiện tại cũng như vậy, thà rằng để mình mặc quần áo đã xù lông, cũng muốn tiết kiệm để mua khăn quàng cổ cho anh trai.

Đối với mình đều toàn tâm toàn ý, mình chết đi e rằng đứa nhỏ này lại phải chịu khổ.

Nếu đã thu nhận bên người, tuyệt đối không thể mặc kệ.

Mình sống ở nơi nào, liền mang đứa nhỏ này theo, bồi dưỡng cậu thành trợ lý, ít nhất mỗi tháng còn có hai vạn tiền lương. Chi phí sinh hoạt đầy đủ.

Nếu mình không may chết đi, cậu cũng sẽ quản lý quỹ, làm tổng tài trên danh nghĩa, cũng lấy được tiền lương, không phải lo nghĩ về chi phí sinh hoạt.

Không còn vướng bận nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn cô độc một mình, muốn nói không có cảm giác cô đơn là nói dối, hiện tại có đứa nhỏ này bên cạnh kể ra cũng thật là ấm áp. Phải an bài cho cậu thật tốt.

“Chăm chỉ một chút, không có gì là không học được. Anh ăn trái cây, em ở một bên xem đi.”

Tay Hạ Lệ có chút run run, kịch liệt nhìn Bách Chi Đình.

Cậu hiểu, tất cả đều xem hiểu.

Hai lần trao đi niềm tin tuyệt đối, mình quả thực không có yêu sai người, cho dù phải dùng tới trăm mưu nghìn kế cũng đều đáng giá.

Hạ Lệ nuốt nuốt nước miếng, đem nỗi kích động đè chặt lại.

Cậu tiếp nhận điện thoại bắt đầu xem văn kiện.

“E là hôm nay không thể ra ngoài dạo phố được rồi, sáng ngày mai sau khi ăn sáng xong chúng ta sẽ ra ngoài chơi, anh cũng đã lâu rồi chưa ra khỏi cửa. Em ngoan ngoãn xem văn kiện đi, xem xong anh có món quà nhỏ cho em.”

Lo lắng Hạ Lệ xem mất kiên nhẫn, Bách Chi Đình dỗ dành cậu như dỗ trẻ con.
« Chương TrướcChương Tiếp »