Chương 8.2: Không cho tiền bất kỳ ai

Quyết định này của Bách Chi Đình làm cho bốn vị trưởng bối ngơ mặt ra nhìn nhau.

Ai cũng đều không chiếm được tài sản của Bách Chi Đình

“Việc này,... nước phù sa không chảy ruộng ngoài, cháu tìm người bên ngoài đến tiếp quản công ty cùng cổ phần, lỡ như đối phương nổi lòng tham, chiếm đoạt công ty làm của riêng. Vẫn nên đem vị trí này cho ta, dù gì ta vẫn là chú hai của cháu, chúng ta đều vì muốn tốt cho công ty.”

“Đúng đó, để chú hai cháu quản lý, kỳ thực chú hai cháu cũng đã ở công ty nhiều năm, nếu không phải ông nội cháu nhất quyết phải để lại công ty cho cháu, thì bây giờ người nắm quyền hẳn là chú hai cháu rồi.”

“Dựa vào cái gì phải đưa hết cho anh hai, dượng của cháu không phải cũng đã làm việc cho công ty nhiều năm hay sao?’’

“Chú hai và cô đều không phải cũng giống nhau hay sao? Cho dượng cháu quản lý cũng hợp lý thôi.”

Một câu cũng phải đấu khẩu, không ai nhường ai.

“Cháu muốn tuyển một người ngoài tới giám sát. Không có quan hệ cùng bất kì ai, tuyệt đối công bằng.”

“Cháu muốn tìm ai? Trong lòng đã dự tính người nào rồi sao?”

“Hạ Lệ”

Mọi người bao gồm cả Hạ Lệ ở đầu dây bên kia đều sửng sốt một hồi.

Chú hai cô ba tròn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều là nghi hoặc.

Hạ Lệ? Người này là ai vậy?

Từ nơi nào chui ra vậy?

“Công ty đang rất ổn định, người lãnh đạo trong hội đồng quản trị của các cấp đều là người có tài, chỉ cần duy trì hiện trạng như bây giờ, mười năm tới cũng sẽ không xảy ra sai sót gì. Hạ Lệ trước hết sẽ không tham gia vào việc kinh doanh, cháu sẽ dặn dò các vị sếp lớn dẫn dắt cậu ấy công việc kinh doanh. Nếu cậu ấy vẫn không thể học được thì chỉ cần giám sát cẩn thận quỹ học tập.”

Bách Chi Đình tin tưởng vào đoàn đội do một tay mình bồi dưỡng, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì.

“Cậu ta là ai vậy? Nghe tên có vẻ là một cô gái, là người trong lòng của cháu sao?”

“Chính là thiếu niên vừa ra ngoài lúc nãy, cậu ấy chính là Hạ Lệ, là đứa trẻ trong cô nhi viện mà cháu tài trợ nuôi dưỡng. Đứa trẻ này là người biết ơn, còn tới chăm sóc, chiếu cố cháu.”

Thím hai đột nhiên hừ nhẹ một tiếng.

“Ta thấy không đơn giản như vậy, đứa trẻ kia lớn lên không tồi còn vì cháu mà mở miệng đối chất, cùng cháu cử chỉ thân mật ôm ôm ấp ấp, lôi lôi kéo kéo, Chi Đình này, cháu 33 tuổi vẫn không kết hôn, cũng không thân cận cùng bất cứ nữ nhân nào, theo ta thấy, là muốn rút ngắn đường đi hay sao?”

Chú hai dùng sức quát thím hai đừng nói nữa!

“Chi Đình, tuy rằng bây giờ người đời cởi mở, tình yêu đồng giới không còn là vấn đề, nhưng mà, cháu thật sự muốn đem cả tập đoàn Bách thị to lớn giao vào tay một nam tình nhân hay sao, rốt cuộc có cần mặt mũi nữa không?”

“Không nói đến việc cậu ấy có phải người yêu của tôi hay không, giao quyền quản lý cho người ngoài so với các người đều yên tâm hơn, ít nhất cậu ấy sẽ cảm kích tôi, mà không phải trào phúng, cười nhạo tôi.”

Lửa giận mà Bách Chi Đình kìm nén bao lâu rốt cuộc cũng đã bộc phát.

Đùng một tiếng ném thẳng chén trà xuống đất.

Một tiếng choang giòn tan vang lên, bốn người có mặt ở đây đều bị dọa tới cả người run lên.

“Năm đó bị giáo huấn còn không nhớ rõ, bây giờ lợi dụng tình hình lại muốn quậy phá? Ai muốn tôi chết tôi sẽ cho người đó đi trước! Tiền bạc tài sản của tôi ai cũng đừng nghĩ tới. Cho dù hiện tại tôi muốn đem tất cả cổ phần Bách thị và tài sản dưới danh nghĩa đi quyên góp cũng không ai quản được tôi! Mấy người cầm được tiền sinh hoạt rồi thì nên biết điều mà an phận đi, đừng đem mấy cái mưu kế đó tính đến trên đầu tôi!”

“Tiễn khách!”

Bảo an nhận lệnh tiến vào làm ra thế tiễn khách

Bốn vị trưởng bối Bách gia mặt xám xịt chạy nhanh khỏi hiện trường.

Vốn tưởng rằng Bách Chi Đình đã mù thì không còn cặp mắt như lang như hổ nhìn chằm chằm, nhưng lại quên mất răng nanh của anh vẫn sắc bén vô cùng! Móng vuốt còn có thể chụp chết con mồi.

Chuyến này không phải là tới tìm tiện nghi mà là đi tìm chết.

“Đều tại cô nói chuyện không dễ nghe!”

Thím hai cùng cô ba hai người tìm cách bới móc nhau.

“Chẳng lẽ chị nói thì dễ nghe sao? Không phải nó đang mắng chị sao?”

“Lúc trước sao không đâm mạnh chút nữa, đâm nó chết luôn cho rồi.”

“Đúng là để lại một cái tai họa ngàn năm.”

“Bây giờ vấn đề là phải diệt trừ Hạ Lệ, nếu tên đó trở thành tâm phúc của Bách Chi Đình, thì tài sản của nó không phải sẽ thuộc tất về hắn hay sao?”

“Tôi biết ngay không phải thứ tốt lành gì, thích nam nhân? Ghê tởm muốn chết!”

“Đem tiền đưa hết cho tên kỹ nam không có thân phận, tôi khinh!”

Mấy người họ vừa mắng vừa lên xe rời đi.