Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Nào Dám Cướp Người Đàn Ông Của Tôi

Chương 6.2: Khóc thật đáng thương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bách Chi Đình cảm thấy thật buồn người. Nghe hắn nói nghẹn ngào nức nở, giống như bị vệ sĩ bắt nạt cực kỳ oan uổng.

“Không có, còn lâu em mới khóc.”

Bách Chi Đình lại nghe thấy hắn sụt sịt liền duỗi tay sờ lên mặt đối phương.

Sờ đến xung quanh vành mắt, quả nhiên ướt nhẹp.

Anh không biết nên cười hay nên khóc nữa, đành xoa tóc an ủi Hạ Lệ, “Em bao nhiêu tuổi rồi? Đâu phải trẻ con mà đυ.ng vào chuyện nhỏ như vậy cũng khóc? Hay em là con gái?”

“Em tức giận! Cảm xúc kích động nên em không khống chế được nước mắt thôi, chứ thực ra em không khóc.”

“Được, được, được.” Bách Chi Đình biết hắn mạnh miệng, tốt nhất nên nhường đứa nhỏ này một bước, bằng không hắn sẽ quẫn bách thẹn thùng khóc lụt nơi này.

“Anh cho em tăng chức, sau này sẽ là trợ lý riêng của anh. Trong khoảng thời gian này, em là người có tiếng nói, tất cả nhân viên hay vệ sĩ khác đều nghe lời em, nếu không anh sẽ sa thải.”

“Thật sao? Cảm ơn anh!”

Cơn mưa lập tức tan đi, Hạ Lệ vui vẻ ôm lấy Bách Chi Đình, “Anh ơi, ăn đi. Em mua cho anh bánh trôi rượu nếp nè!”

Nói xong Hạ Lệ liền đứng dậy mở hộp. Bách Chi Đình chỉ ừ một tiếng, ngón tay lơ đãng đưa lên mũi.

Anh ngửi thấy mùi thơm của Đại Hồng Bào.

Trước khi dùng bữa Bách Chi Đình đã rửa tay, chắc chắn sẽ không có mùi của Đại Hồng Bảo. Tay này của anh chỉ chạm vào mặt Hạ Lệ mà thôi…

Chẳng lẽ mùi thơm này là từ mặt Hạ Lệ sao?

Lại nghe thấy Hạ Lệ ngâm nga một bài hát, hắn hưng phấn đến mức dường như cảnh tượng khóc lóc đau khổ vừa nãy chưa từng xảy ra.

“Thú vị.” Bách Chi Đình thấp giọng cười nói.

Thằng nhóc này, xem ra hắn có tới hai mặt.

Được rồi, để xem có thể gây ra những rắc rối như thế nào!

Ăn trưa xong, Bách Chi Đình bảo Hạ Lệ đi nghỉ ngơi, “Cả buổi sáng bận rộn rồi, em đi nằm một lát đi. Cần gì anh sẽ gọi cho em.”

“Vâng.” Hạ Lệ nhanh nhẹn cởϊ áσ khoác rồi đỡ anh nằm xuống.

“Đóng cửa vào, anh không quen mở nó.”

“Vâng.”

Hạ Lệ lặp lại chiêu cũ, nhẹ nhàng bước tới cửa, mở ra rồi đóng lại. Không có hành động gì khác, hắn đứng dựa vào cửa nhìn chằm chằm Bách Chi Đình trên giường.

Bách Chi Đình nằm như trong quan tài, nhắm mắt, ngửa mặt lên trời.

Năm phút trôi qua, Hạ Lệ vừa định đổi chân đứng thì Bách Chi Đình đột nhiên mở miệng, “Em còn định xem tới khi nào?”

Lời này trực tiếp dọa Hạ Lệ sợ nhảy dựng lên, hắn nín thở ngưng thần, không dám hô hấp.

“Đứng ở đấy năm phú, chỉ nhìn chằm chằm anh như vậy thôi sao? Anh ngủ có cái gì đẹp à?”

Hạ Lệ không lên tiếng, cho rằng Bách Chi Đình nói linh tinh.

“Em nghĩ anh không biết bởi vì không nhìn thấy sao? Hai mắt của em như lưỡi dao vậy, cào vào da thịt rất đau, tự như tầng tầng dòng điện chảy qua. Anh biết em đang ở cửa, nói đi.”

Bị lộ rồi! Hạ Lệ không thể giả vờ được nữa.

“Em… em lo lắng anh ngủ không ngon, sợ anh bị ngã.”

“Anh chưa bao giờ mắc phải sai lầm nhỏ như vậy. Em mau về chỗ nằm nghỉ ngơi một chút, cứ đứng đó nhìn chằm chằm anh không thể ngủ ngon.”

“...Vâng.”

Hạ Lệ khó hiểu, chẳng phải Bách Chi Đình bị mù sao? Làm thế nào anh biết được? Rõ ràng hắn đã kìm nén hơi thở rất tốt mà.

Không nghĩ nhiều, Hạ Lệ đi ra ngoài nhưng không đóng cửa, hắn để lại một khoảng trống nhỏ.

“Cửa, đóng chặt lại.”

Hẳn là Bách Chi Đình đã mở mắt rồi.

Hạ Lệ sửng sốt vài giây, hắn cởi giày, nín thở bước vào trong rồi lại đóng cửa.

Lần này hắn đứng ở dựa vào tường, thu lại tầm mắt, không nhìn anh gắt gao nữa.

Bách Chi Đình thở dài, anh ngồi dậy, quay người, “Sao em vẫn không hiểu lời anh nói vậy nhóc? Đừng nhìn anh như thế, bị theo dõi rất khó chịu.”

“Tại sao anh lại thấy em?”

“Mắt của anh không nhìn được, nhưng các giác quan khác phát triển rất tốt. Anh nói rồi, anh có thể cảm nhận được ánh mắt của em, giống như đèn pha vậy. Này, em cứ nhìn anh, anh sẽ tức giận đấy. Em không thể ngoan ngoãn nghe lời à?”

Hạ Lệ sợ nhất là Bách Chi Đình không vui, đặc biệt khi anh ấn vào thái dương tức là đang cảm thấy mệt mỏi.

Hắn không dám tùy tiện nhìn chằm chằm vào anh nữa, lần này Hạ Lệ thực sự rời khỏi phòng ngủ.

Nhưng không sao, hắn đã để lại điện thoại ở bên trong. Sau khi bật video lên, Hạ Lệ ra ban công hút thuốc, vừa nhìn chằm chằm điện thoại, vừa thở ra làn khói bạc.

Chất lượng giấc ngủ của Bách Chi đình thực sự không tốt lắm. Điện thoại để xa, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng. Trong phòng cũng có cách âm, đều là một mảnh yên tĩnh, nhưng mà Bách Chi Đình mệt nhọc lăn qua lăn lại như thế nào cũng không ngủ được. Anh dựa vào đầu giường, ấn ấn huyệt thái dương, cau mày khó chịu. Khi đã thoải mái thì nằm xuống, đẩy chăn ra rồi kéo chăn lên, nằm nghiêng không được lại đổi hướng.

Trằn trọc cả tiếng vẫn chưa thể ngủ được.

Thật khó chịu khi muốn ngủ nhưng không thể.

Hạ Lệ cau mày, sau đó nhẹ nhàng mở cửa.Hạ Lệ lẻn vào như một con chuột nhỏ, cẩn thận kiễng từng bước chân đi tới sô pha, nhặt chiếc áo sơ mi ấm áp của Bách Chi Đình lên và giũ ra, sau đó im lặng quan sát người kia nằm trên giường.

“Em lén lút cái gì?” Bách Chi Đình đột nhiên lên tiếng khiến Hạ Lệ sợ hãi.

“Anh chưa ngủ sao? Em tưởng anh đã ngủ nên muốn mang áo đi giặt.”

“Không ngủ được.” Nói xong Bách Chi Đình liền ngồi dậy. Không thể ngủ mà cứ ép bản thân chỉ khiến đau đầu hơn mà thôi.

“Anh, để em xoa bóp đầu cho anh.”

“Em còn dùng tay kia được sao? Được rồi, vậy qua đây giúp anh một chút.”

Bách Chi Đình vỗ vỗ bảo Hạ Lệ ngồi bên cạnh, thấy vậy hắn liền vui vẻ chạy tới.

Đặt đầu của Bách Chi Đình lên đầu gối của mình, Hạ Lệ bắt đầu dùng lực ấn từ vai, nhẹ nhàng di chuyển đến cổ rồi hướng lên trên.

“Anh, để em kể anh nghe những gì đã xảy ra với em trong những năm qua. Anh có thể nghe nó như một câu chuyện quá khứ.

“Ừm.”

“Sau khi anh đi, em vẫn thường xuyên viết thư cho anh. Thành tích tiếng Anh của em khá tốt, đại khái là em muốn ra nước ngoài tìm anh, vậy nên tiếng Anh rất quan trọng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »