Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kẻ Nào Dám Cướp Người Đàn Ông Của Tôi

Chương 6.1: Khóc thật đáng thương

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Nhưng sau khi Thạch tiểu thư tỉnh lại vẫn khóc, luôn đòi gặp Bách tổng.”

“Cô ấy nói muốn gặp là có thể gặp sao? Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Virus cảm mạo rất dễ lây nhiễm, thân thể Bách tổng đang không tốt, nếu bị lây bệnh có thể phải hoãn lại cuộc phẫu thuật. Đừng để Bách tổng biết bất kỳ yêu cầu vô lý nào của cô ta. Hai người các anh mau tìm cách đuổi vị Thạch tiểu thư này đi, đừng làm như Bách tổng là một người vô tâm vậy. Nếu muốn làm Vương Bảo Xuyến thì cũng phải hỏi xem người khác có làm Tiết Bình Quý không. Tự mình cảm động thương người rồi gây phiền phức cho người khác. Thật bực mình, hãy đưa cô ta đi càng sớm càng tốt.”

Hạ Lệ nói với vẻ khinh thường.

Nếu Thạch tiểu thư kia mà khóc trước mặt, Hạ Lệ khẳng định sẽ táy cô ta một cái.

Sau khi ra lệnh cho vệ sĩ, Hạ Lệ định rời đi thì nghe được lời của phàn nàn của vệ sĩ.

“Này, cậu cũng là người làm công, mắc gì chúng tôi phải nghe theo?” Người vệ sĩ từ đầu chưa mở miệng liền bức bối phàn nàn, hắn cảm thấy khẩu khí của điều dưỡng này quá lớn rồi.

“Anh có thể không nghe, nhưng chắc chắn năm phút sau anh sẽ mất việc.”

Hạ Lệ hoàn toàn để người vệ sĩ vào mắt, anh cười khinh thường, quay người rời đi.

Vệ sĩ tức đến mức thở phì phò, hắn vén tay áo đi lên lầu tìm Bách Chi Đình.

“Thật là bực mình quá đi. Tôi còn chưa nhận một đồng tiền lương nào từ cậu ta, tại sao cậu ta có thể ngạo mạn như vậy chứ? Tôi phải đi nói lý lẽ.”

Ở đây Bách tổng làm chủ, chỉ có Bách tổng mới có tư cách nói có gặp hay không. Một điều dưỡng thì có quyền gì mà quyết định chứ?

Bách Chi Đình chậm rãi uống canh, nghe vệ sĩ báo cáo xong, lau khóe miệng rồi nói.

“Anh cho rằng chàng trai này là một điều dưỡng, không có tư cách ra lệnh cho các anh phải không? Vậy để tôi nhắc lại, tất cả những gì Hạ Lệ nói đều là quyết định của tôi. Sau này các anh hãy báo cáo với cậu ấy thường xuyên và nghe theo sắp xếp của cậu ấy.”

Vệ sĩ không ngờ, hắn đến đây để khiếu nại nhưng địa vị của điều dưỡng lại được chính Bách tổng khẳng định. Đây còn là một điều dưỡng đơn giản à? Là trợ lý cá nhân thì có!

“Nghe rõ chưa?”

Sắc mặt Bách Chi Đình tối sầm, vệ sĩ vội vàng cúi đầu, “Vâng.”

“Ra ngoài đi.”

Vệ sĩ vừa ra đến cửa thì Hạ Lệ mang theo bánh trôi rượu nếp trở lại.

Đang định vui mừng hét lên thì nhìn thấy vệ sĩ đi ra, Hạ Lệ không cần nghĩ cũng biết người này tới đây làm gì.

Vệ sĩ cúi đầu bước ra ngoài, Hạ Lệ liền trợn mắt, nói chuyện một cách rụt rè, “Anh ơi, em đã vượt quá quyền hạn của mình rồi phải không? Em không nên ích kỷ chặn khách của anh, quên mất thân phận điều dưỡng mà tùy tiện ra lệnh cho vệ sĩ. Anh, anh đừng tức giận, đều là lỗi của em. Chỉ là em quá lo lắng cho anh thôi.”

Chế độ trà xanh đang hoạt động!

Bộ dáng vô cùng đáng thương và ủy khuất nha!

“Sáng nay thư ký Tề có nói, cuối tháng anh phải phẫu thuật rồi. Em đã kiểm tra rất nhiều thông tin, biết được cơ thể anh trong thời gian này tuyệt đối không thể phạm sai lầm nào. Hiện nay virus cảm lạnh hoành hành, virus và vi khuẩn là thứ không thiếu ở bệnh viện. Mà Thạch tiểu thư ngồi ở hành lang lâu như vậy, chắc chắn cô ấy đã bị nhiễm virus rồi mới cảm lạnh. Thạch tiểu thư cứ khóc lóc đòi gặp anh, nếu anh thực sự đến đó, chắc chắn sẽ bị lây. Nếu anh bị ốm, cuộc phẫu thuật phải hoãn lại. Hơn nữa việc tạo áp lực sẽ khiến nhãn áp tăng cao, rất bất lợi cho sự hồi phục của anh. Đây là lý do vì sao em không cho anh gặp cô ấy. Anh ơi, em xin lỗi. Em làm như vậy chỉ vì tốt cho anh, em quá lo lắng cho anh. Em sai rồi, nhưng em không hối hận.”

Kiên nhẫn, ân cần và tỏ ra chân thành, hết thảy đều vì anh.

Bảo vệ anh khỏe mạnh, cũng có thể chịu đựng nếu anh quở trách, bởi vì anh là Bách Chi Đình, là người quan trọng nhất của hắn.

Có phải trà xanh thì đã làm sao? Đẳng cấp Bích Loa Xuân ngâm ba năm, từ tận xương tủy, Hạ Lệ chính là trà xanh.

Mặc dù Bách Chi Đình không nhìn thấy, nhưng nghe âm thanh anh có thể tưởng tượng ra bộ dáng đáng thương của Hạ Lệ.

Mềm lòng rồi.

Lòng bàn tay hướng lên, Bách Chi Đình nhẹ nhàng nói, “Lại đây với anh.”

Hạ Lệ đi tới, hắn không quên nhúng ngón tay vào cốc nước bên cạnh, lau quanh mắt. Sau đó lau ngón tay vào quần rồi đặt vào lòng bàn tay Bách Chi Đình.

Bách Chi Đình dùng chút lực kéo hắn vào lòng, để Hạ Lệ ngồi bên cạnh. Anh khoác vai, vỗ về an ủi, “Anh không có ý trách móc em. Anh biết em làm như vậy là vì muốn tốt cho anh thôi. Yên tâm đi, từ nay về sau bọn họ sẽ nghe theo em. Sau này nếu bị ai ức hϊếp, cứ việc nói cho anh biết, anh sẽ bảo vệ em.”

Hạ Lệ dựa vào vai Bách Chi Đình, tham lam hít mùi hương cơ thể anh.

“Em chỉ cảm thấy đau lòng, mong anh sớm khỏi bệnh. Bọn họ coi thường em và nghĩ em chỉ là điều dưỡng mà thôi, cho rằng em chỉ dọn dẹp nướ© ŧıểυ. Nhưng mà em cũng kiếm tiền dựa trên sức lực của mình, không phải trộm cướp, tại sao họ lại coi thường em chứ? Cho dù bọn họ nói em như thế nào cũng được, em chỉ cần chăm sóc anh thật tốt thôi. Nhưng bọn họ lại bày mưu tố cáo em sau lưng, may anh chính trực, hiểu lý lẽ, biết rằng em sẽ không hại anh.”

Lời nói ủy khuất như vậy, ai nghe chẳng mềm lòng.

“Khóc rồi sao? Chuyện nhỏ như vậy mà em cũng khóc ư?”
« Chương TrướcChương Tiếp »