Bách Chi Đình mỉm cười, cởi một bên găng tay da hươu đeo cho Hạ Lệ, tay còn lại nắm lấy bàn tay kia bỏ vào túi áo.
Bên trong túi, anh nắm chặt tay Hạ Lệ.
Hạ Lệ nhân cơ hội này liền tựa đầu vào vai Bách Chi Đình.
Mặc dù gió lạnh nhưng Hạ Lệ có cảm giác như đang ở mùa xuân, xung quanh là hoa cỏ ấm áp và ánh nắng rực rỡ.
Hạ Lệ luôn ảo tưởng về ngày tháng bọn họ yêu nhau, được anh yêu thương, chiều chuộng và sống trong thế giới chỉ có hai người.
Hắn muốn kéo dài khoảnh khắc này dài vô tận, chỉ cần im lặng bên nhau mãi mãi.
Vệ sĩ của Bách Chi Đình xuất hiện phía trước, cách đây ba mét. Vẻ mặt háo hức của Hạ Lệ đột biến sắc khi thấy vệ sĩ đang đi tới.
Khoảng thời gian tươi đẹp vô cùng chợt bị gián đoạn, Hạ Lệ rất không vui, thậm chí có chút tức giận. Trong phút chốc đôi mắt từ dịu dàng ngấn nước chuyển sang sắc bén và lạnh lùng. Hắn nhìn thẳng vào vệ sĩ, ước gì có thể ăn sống tên này…
Thấy vậy vệ sĩ liền dừng lại, sợ hãi trước đôi mắt sắc như dao của Hạ Lệ. Hắn không dám tùy ý tới gần.
“Anh nghe thấy tiếng bước chân, có người đến sao?” Bách Chi Đình chăm chú lắng nghe, cố gắng tìm kiếm nguồn gốc của tiếng bước chân.
Khi vệ sĩ chuẩn bị lên tiếng, Hạ Lệ đặt ngón tay trỏ lên môi, phát ra một tiếng rít ý bảo đối phương im lặng, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn. Hạ Lệ hung tợn nhìn vệ sĩ, dọa người ta đến mức không dám nói chuyện nhưng mở miệng trả lời Bách Chi Đình lại rất nhẹ nhàng, “Không có ai, hình như là người ta đang vội đi ăn cơm. Chúng ta cũng về thôi anh, đến giờ ăn rồi.”
Bách Chi Đình lại nghe, quả thật không có động tĩnh gì nữa nên cũng không suy nghĩ nhiều về nó. Nhờ Hạ Lệ giúp đỡ, anh đứng dậy và nhanh chóng trở về phòng bệnh.
Hạ Lệ nghiêng đầu nhìn vệ sĩ, người này liền hiểu ý lùi lại mấy bước.
Các bữa ăn trong ngày của Bách Chi Đình đều do một người chuyên gia mang tới, thực đơn cũng được cập nhật kịp thời dựa trên sở thích và tình trạng sức khỏe của Bách Chi Đình.
Khi hai người trở lại phòng bệnh, bữa trưa đã bày sẵn trên bàn.
Hạ Lệ giúp Bách Chi Đình cởϊ áσ khoác, đỡ anh ngồi vào bàn ăn, “Anh ơi, em nhớ anh từng thích bách trôi rượu nếp, để em ra ngoài tìm mua cho anh ăn nha.”
Bách Chi Đình vốn định từ chối nhưng khi nghe đến bánh bao nếp liền thay đổi. Nghĩ đến bánh trôi rượu nếp, bụng anh bắt đầu rục rịch, “Đi nhanh rồi về, anh đợi em cùng ăn cơm.”
“Anh ăn trước đi, mười phút nữa em sẽ quay lại.”
Hạ Lệ đặt dao nĩa vào tay Bách Chi Đình, hắn ngoan ngoãn đeo khăn quàng cổ và găng tay vào. Đến khi đóng cửa lại, nụ cười biến mất, nhanh chóng bước đi với thái độ lạnh lùng.
Vệ sĩ đều là người mới, thư ký Tề cũng đã nói cho bọn họ nội dung công việc, là bảo vệ Bách tiên sinh không bị quấy rối, có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Họ đã làm tròn bổn phận nhưng không khỏi tò mò mà lẩm bẩm với nhau.
Bởi vì người chăm sóc kia không cho họ đến gần Bách tổng để nói chuyện. Họ đều được thuê và mục đích chính là phục vụ Bách tổng tốt hơn. Vậy tại sao người chăm sóc lại có quyền hơn vệ sĩ? Thậm chí bọn họ phải nghe lời một điều dưỡng?
Một vệ sĩ lải nhải, “Chỉ là điều dưỡng, lấy đâu cái quyền như vậy? Với thân hình nhỏ nhắn đấy, tôi có thể đánh gãy ba chiếc răng của hắn chỉ bằng một cú đấm.”
Vệ sĩ bên cạnh khịt mũi, “Khoác lác, giờ nói những lời này cũng vô dụng. Sao vừa rồi anh không lao về phía trước mà đánh hắn?”
“Chỉ là tôi…”
“Có chuyện gì vậy?” Vệ sĩ chưa kịp nói xong thì Hạ Lệ đã đi đến phía sau họ.
Có lẽ anh ta bị uy hϊếp bởi khí chất mạnh mẽ không nên dành cho một y tá, vì vậy hai người lập tức ngừng khoe khoang và báo cáo lại, “Thạch tiểu thư bị ngất, hiện tại đang ở phòng cấp cứu.”
Sắc mặt Hạ Lệ càng thêm khó coi, lửa giận trong mắt càng mãnh liệt.
Hạ Lệ biết vị Thạch tiểu thư này. Ba ngày trước khi Bách Chi Đình bị tai nạn xe cộ, trong nhà đã sắp xếp đối tượng phù hợp để xem mắt. Thạch tiểu thư chính là con gái duy nhất của nhà bất động sản lớn ở thành phố này. Bách Chi Đình đã từ chối ngay lập tức, bởi anh không coi trọng tình cảm thương mại, vì vậy đã từ chối một cách khéo léo.
Nhưng Thạch tiểu thư lại là một người si tình, cô đã yêu thầm Bách Chi Đình suốt 5 năm. Cuối cùng cô cũng có cơ hội để tiếp cận và hẹn hò với anh, chắc chắn cô ta sẽ không dễ dàng buông tay.
Nhưng trước khi triển khai kế hoạch theo đuổi, Bách Chi Đình lại gặp tai nạn ô tô và phải nhập viện điều trị.
Bách Chi Đình không cho phép bất cứ ai vào hỏi thăm. Phỏng chừng điều này nhằm vào Thạch tiểu thư. Lại nói Thạch tiểu thư là kẻ si tình, vật mà cố chấp ở lại đại sảnh bệnh viện đợi Bách Chi Đình.
Nói trắng ra thì cô ta không hiểu Bách Chi Đình đang nói gì? Phải chăng không có mắt mà không nhận ra thái độ cự tuyệt của anh?
Là tình địch, làm sao Hạ Lệ có thể có ấn tượng tốt với cô gái này chứ.
“Bị bệnh gì?”
“Cảm sốt, sốt cao hơn 38 độ.”
Hạ Lệ hừ lạnh một tiếng, vuốt thẳng ống tay áo, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm, “Liên quan gì đến Bách tổng? Bách tổng không phải bác sĩ, nói cho anh ấy biết thì có ích gì chứ? Bây giờ Thạch tiểu thư cần là có bác sĩ chữa bệnh. Tốt nhất đừng quấy rối giờ nghỉ trưa của Bách tổng. Hơn nữa, sau này nhưng chuyện nhỏ như vậy không cần báo cáo với Bách tổng.”