Chương 2

Xung quanh cũ kỹ ố vàng, không có bao nhiêu ánh sáng mặt trời, một cỗ mùi mốc nhàn nhạt len lỏi vào khoang mũi, vải thô trên người khiến mỗi tấc da thịt đều có chút không thoải mái...

Đây không phải là phòng của nàng!

Tuy rằng nàng đang ẩn cư trong núi rừng, nhưng dù sao cũng sinh trưởng ở thời đại tiên tiến, vật dụng trong phòng đều là loại tốt nhất, không có tồi tàn như vậy.

"Hít ——"

Cử động một chút, đầu bị kéo căng khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh.

Súc Tâm theo bản năng sờ sờ, phát hiện trên đầu quấn một vòng băng gạc, hẳn là bị thương, đang kinh ngạc thì đột nhiên, một cỗ ký ức không thuộc về nàng ào ạt ập tới!

Qua một lúc lâu, những mảnh ký ức vụn vỡ mới được sắp xếp lại, Súc Tâm hoàn hồn.

Tiếp theo, khóe miệng nhếch lên một độ cong xinh đẹp.

Thật là buồn ngủ gặp chiếu manh, nàng đang không biết nên giải quyết như thế nào việc công đức và khí vận của mình bị hút đi, bây giờ lại xuyên về kiếp trước!

Kiếp này, nàng tên là Kiều Đại Nha, ngay cả một cái tên tử tế cũng không có.

Bởi vì nàng là con của mẹ nàng với người đàn ông trước, cha ruột chết sớm, mẹ nàng bất đắc dĩ mang theo nàng gả vào Kiều gia, mẹ ruột cũng không vừa mắt nàng, huống chi là cha dượng, trên dưới Kiều gia, không có chỗ cho nàng dung thân, cho nên kiếp này nàng từ nhỏ đã được dạy dỗ phải yêu thương đệ muội, bảo vệ nhà mẹ đẻ.

Vì muốn được mẹ ruột tán thưởng, nàng... cũng chính là nguyên chủ, bị nuôi dưỡng thành người chỉ biết lấy lòng người khác.

Mười bảy tuổi, cha dượng nhận năm mươi lượng bạc sính lễ của Tô gia, gả nguyên chủ đi, làm vợ lẽ cho người ta.

Hiện tại, là ba tháng sau khi gả đi.

Chồng là Cố Tấn Đình, một thợ săn, năm nay đã hai mươi chín tuổi, ở cái thời đại này cũng coi như là lão nam nhân rồi, hơn nữa hắn mười sáu tuổi lấy vợ, còn liên tiếp sinh bảy đứa con!

Trưởng nữ Cố Minh Y, mười hai tuổi, đã là cô nương hiểu chuyện, thêm vài năm nữa là có thể gả chồng.

Nhi tử, tam tử và tứ tử là ba anh em sinh ba, mười tuổi, tên là Cố Minh Nhĩ, Cố Minh Sơn, Cố Minh Tự.

Ngũ nữ tám tuổi, tên là Cố Minh Vũ, lục tử và thất nữ lại là song sinh, mới sáu tuổi, tên là Cố Minh Lộ và Cố Minh Kỳ.

Cố Tấn Đình người này cùng nguyên phối Hồ thị thành hôn mười ba năm, đẻ ra một xâu chuỗi những đứa trẻ, ngay cả tên cũng đặt theo thứ tự trưởng ấu, hiển nhiên là ngay từ đầu đã nhắm đến con đàn cháu đống.