Chương 19
“Này Cartwright, anh có hai thư,” Pascoe, cai ngục phụ nói, và đưa hai phong bì cho Danny. “Nhân tiện, chúng tôi thấy có tờ mười bảng kẹp trong một thư. Tiền sẽ được chuyển vào phần tiền ăn của anh, nhưng nhớ nói với bạn gái sau này nên gửi thư chuyển tiền đến văn phòng, họ sẽ chuyển tiền trực tiếp vào tài khoản cho anh”.
Cánh cửa đóng lại.
“Họ mở thư của tôi ra xem à,” Danny nói, và nhìn bao thư đã bị xé nham nhở.
“Họ vẫn làm thế,” Al Mập nói. “Thậm chí còn nghe cả điện thoại của cậu nữa.”
“Tại sao?” Danny hỏi.
“Để xem có tóm được chú nào mưu đồ mang ma túy vào đây không. Mới tuần trước thôi, họ vồ được một thằng ngu định đi cướp ngay ngày đầu tiên được thả đấy.”
Danny lấy ra lá thư từ phong bì nhỏ hơn. Nhìn nét chữ, anh đoán là của Beth. Bức thư thứ hai được đánh máy, nhưng lần này thì anh không chắc do ai gửi. Danny nằm im lặng cân nhắc việc giải quyết khúc mắc của mình trên giường, rồi quyết định.
“Nick, anh có thể đọc thư giúp tôi không?” anh hỏi khẽ.
“Có thể, và rất sẵn lòng.” Nick trả lời.
Danny chìa hai lá thư ra. Nick đặt bút xuống, cầm lá thư viết tay, xem chữ ký ở dưới. “Đây là của Beth,” anh nói. Danny gật đầu.
“Danny yêu dấu,” Nick đọc. “Mới có một tuần, nhưng em đã nhớ anh nhiêu lắm. Làm sao mà bồi thẩm đoàn có thể phạm phải sai lầm khủng khϊếp đến vậy? Tại sao họ không tin em? Em đã khai đầy đủ giấy tờ cần thiết và sẽ được đến thăm anh vào chiều Chủ nhật tới, có lẽ là lần cuối cùng em thấy anh trước khi con chúng mình chào đời. Hôm qua em đã nói chuyện với một nữ nhân viên ở đây, bà ấy rất nhiệt tình giúp đỡ. Bố mẹ anh vẫn khỏe, hai bác lúc nào cũng nhớ đến anh, cả mẹ em cũng vậy. Em chắc là bố em cũng sẽ dần thông cảm, đặc biệt là sau khi anh kháng án thành công. Nhớ anh nhiều. Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh. Hẹn gặp anh vào Chủ nhật. Beth xxx.”
Nick liếc Danny đang nằm, nhìn lên trần nhà. “Cậu có cần tôi đọc lại không?”
“Không cần đâu.”
Nick mở lá thư thứ hai ra. “Của Alex Redmayne,” anh ta nói. “Khá lạ.”
“Ý anh là sao,” Danny hỏi và ngồi dậy.
“Luật sư không thường xuyên viết thư trực tiếp cho thân chủ của mình. Họ thường giao lại việc này cho các cố vấn pháp luật. Thư này có vẻ riêng tư và kín đáo. Cậu có chắc muốn cho tôi biết nội dung của nó không?”
“Anh cứ đọc đi,” Danny nói.
“Danny thân mến, phải xếp hàng khá lâu mới đến lượt kháng án của cậu. Tôi đã hoàn tất mọi đơn từ cần thiết và hôm nay vừa nhận được thư từ văn phòng Quan chưởng ấn, xác nhận rằng tên cậu đã có trong danh sách. Tuy nhiên, khó mà biết được thời gian chờ đợi là bao lâu, và tôi buộc phải nhắc cậu rằng có thể kéo dài tới hai năm. Tôi vẫn đang theo đuổi các hướng điều tra và hi vọng chúng có thể mang đến những chứng cứ mới mẻ. Tôi sẽ viết thư cho cậu khi tìm được những thứ chắc chắn, xác thực và rõ ràng hơn. Trân trọng, Alex Redmayne.”
Nick nhét hai lá thư vào lại phong bì và đưa chúng cho Danny. Anh ta cầm bút lên và nói, “Cậu có cần tôi trả lời thư nào không?”
“Không,” Danny nói chắc nịch. “Tôi cần anh dạy tôi đọc viết thành thạo đã.”
***
Spencer Craig bắt đầu nghĩ việc chọn Dunlop Arms để Những người lính ngự lâm tụ tập mỗi tháng quả là điều dại dột. Gã đã thuyết phục các bạn rằng như thế chứng tỏ họ không có gì phải giấu diếm. Giờ đây, gã đang hối hận về quyết định của mình.
Lawrence Davenport đã bịa ra vài lý do ngớ ngẩn để không có mặt, chứng tỏ gã đã tới buổi trao giải, bởi gã được đề cử Diễn viên nam chính xuất sắc nhất với phim Đơn thuốc.
Craig không ngạc nhiên khi thấy Toby Mortimer cũng không đến, hẳn lá đang nằm ở một góc cống nào đó, với kim tiêm cắm trên tay.
Chí ít thì Gerald Payne cũng đến, dù là muộn. Nếu có cuộc họp nào đấy về lần gặp mặt này, thì việc giải tán Những người lính ngự lâm phải được bàn đến đầu tiên.
Craig dốc cạn chai Chablis vào ly của Payne và gọi một chai khác. “Cạn,” gã nói, và nâng ly lên. Payne gật đầu, có vẻ kém hào hứng. Hai người không nói gì hồi lâu.
“Anh có biết khi nào tới phiên kháng án của Cartwright không?” Payne đột nhiên hỏi.
“Không,” Craig trả lời. “Tôi đã xem qua danh sách, nhưng không dám mạo hiểm gọi đến Văn phòng Kháng án Hình sự, lý do vì sao anh biết rồi đấy. Nếu nghe thấy có tin tức gì, tôi sẽ thông báo cho anh đầu tiên.”
“Anh có lo về Toby không?” Payne hỏi.
“Không. Tôi lo về hắn ít nhất. Khi đến phiên kháng án, anh phải đảm bảo việc hắn ở trong tình trạng không thể cho lời khai được. Rắc rối duy nhất của chúng ta là Larry. Càng ngày hắn càng non gan hơn. Nhưng việc phải ngồi tù vì tội khai man có thể giữ hắn im miệng được.”
“Thế em gái hắn thì sao?” Payne lại hỏi.
“Sarah?” Craig nói. “Cô ta thì làm cái quái gì ở đây?”
“Không, nhưng nếu cô ta biết chuyện gì thực sự xảy ra tối hôm đó, có thể cô ta sẽ tìm cách thuyết phục Larry thực hiện nghĩa vụ công dân bằng cách cho lại lời khai vào phiên kháng án, kể lại chính xác mọi việc. Sau cùng, cô ta là luật sư.” Payne uống một hớp rượu. “Hai người đã từng cặp với nhau hồi còn học ở Cambridge phải không?”
“Tôi không gọi đó là cặp,” Craig nói. “Cô ta không phải loại tôi thích - cứng nhắc quá.
“Tôi lại không nghe thấy như vậy,” Payne nói, cố gắng làm sáng tỏ chuyện này.
“Anh nghe thấy những gì,” Craig hỏi với vẻ cảnh giác.
“Rằng cô ta bỏ anh vì anh có những thói quen kỳ lạ trên giường.”
Craig không nói gì, dốc hết rượu trong chai thứ hai vào ly. “Phục vụ, cho chai nữa,” gã nói.
“Năm chín nhăm, ông Craig?”
“Dĩ nhiên,” Craig nói. “Uống với bạn tôi dĩ nhiên phải là loại ngon nhất.”
“Không cần tốn tiền cho tôi đâu, bạn già,” Payne đáp lại.
Craig không buồn nói với Payne rằng những gì ghi trên nhãn rượu không phải là vấn đề, vì tay phục vụ đã quyết định gã sẽ phải trả bao nhiêu cho việc “im mồm” của anh ta rồi.
***
Al Mập đang ngáy, và Nick đã mô tả đây là sự kết hợp giữa tiếng voi uống nước và tiếng còi tàu báo hiệu sương mù. Nick bằng cách này cách khác cũng đã ngủ được dù các phòng bên có mở nhạc rap, nhưng anh vẫn không thể chịu nổi tiếng ngáy của Al Mập.
Anh nằm trằn trọc, nghĩ về việc Danny quyết định không đi làm cùng nhóm tù-xích nữa mà sẽ sang dạy học cùng anh. Chẳng mất bao thời gian Nick đã nhận ra, dù Danny ít học nhưng lại thông minh hơn bất kỳ người nào anh đã dạy trong vòng hai năm qua.
Danny thực sự toàn tâm toàn ý đương đầu với thử thách mới này. Anh không lãng phí một giây phút nào, luôn đặt câu hỏi, và hiếm khi thỏa mãn với câu trả lời. Nick đã đọc về những thầy giáo khám phá ra học sinh của họ lại thông minh hơn họ, nhưng anh không mong muốn được nếm thử trải nghiệm này lúc còn ở trong tù. Danny gần như không cho anh thư giãn đến tận cuối ngày. Cánh cửa phòng giam chưa sập vào thì Danny vẫn còn ngồi ở cuối giường Nick, đưa ra những câu hỏi đòi có lời giải đáp. Và ở hai lĩnh vực, toán học và thể thao, Nick thấy ngay Danny còn biết nhiều hơn cả mình. Anh có trí nhớ bác học đến nỗi Nick hiếm khi phải nhìn vào Wisden hay FA Handbook, và khi nhắc đến West Ham hay Essεメ, chính Danny mới là quyển sách mà Nick phải nhìn vào. Mặc dù học hành không đến nơi đến chốn nhưng Danny thực sự giỏi toán, và sự hiểu biết về môn hình học thì Nick biết mình không thể sánh bằng.
“Anh vẫn thức à,” Danny hỏi, phá vỡ luồng suy nghĩ của Nick.
“Al Mập có thể khiến bất kỳ ai trong ba phòng giam bên cạnh không ngủ được,” Nick trả lời.
“Tôi đang nghĩ rằng kể từ lúc đăng ký sang nhóm dạy học, tôi đã kể cho anh rất nhiều về mình, nhưng gần như chẳng biết gì về anh.”
“Anh muốn biết chuyện gì?” Nick hỏi.
“Đầu tiên, làm sao mà một người như anh lại phải vào tù?” Nick không lên tiếng ngay. “Đừng trả lời nếu anh không muốn,” Danny nói thêm.
“Tôi bị ra tòa án binh lúc trung đoàn của mình đang ở trong quân đội của NATO ở Kosovo.”
“Anh có gϊếŧ ai không?”
“Không, nhưng một người Albani chết và một người khác bị thương do nhận định sai lầm của tôi.” Danny im lặng. “Nhiệm vụ của trung đội tôi là bảo vệ một nhóm người Serbia bị kết án diệt chủng. Trong phiên gác của tôi, một nhóm du kích Albani đi ngang qua khu vực này, bắn AK-47 ăn mừng việc đám Serbia bị bắt. Khi xe của họ tới quá gần chỗ chúng tôi đang bảo vệ, tôi đã yêu cầu thủ lĩnh nhóm du kích ngừng bắn, nhưng ông ta phớt lờ tôi. Một viên trung sĩ dưới quyền tôi đã bắn vài phát cảnh cáo, và kết quả là hai du kích trúng đạn. Sau đó một người đã chết trong bệnh viện.”
“Vậy là anh không gϊếŧ ai?” Danny hỏi.
“Không, nhưng tôi là sĩ quan chịu trách nhiệm lúc đó.”
“Và anh bị tám năm vì chuyện này?” Nick không nói gì. “Cũng đã có lần tôi nghĩ đến chuyện đi lính,” Danny nói.
“Vậy thì cậu sẽ là một chú lính rất cừ đấy.”
“Nhưng Beth phản đối.” Nick mỉm cười. “Beth nói không thích việc tôi cứ đi biền biệt trong khi cô ấy cứ phải lo đến phát ốm cho sự an toàn của tôi. Một sự thật đầy châm biếm.”
“Cậu dùng từ châm biếm chuẩn đấy.”
“Tại sao anh tôi không thấy anh không nhận thư?”
“Không nhận lá thư nào. Tôi không nhận lá thư nào.”
“Tại sao tôi không thấy anh nhận lá thư nào?”
“Anh đánh vần từ nhận ra làm sao (receive)?”
“R E C I E V E.”
“Không,” Nick nói. “Hãy nhớ, i trước e và sau c - R E C E I V E. Có một vài ngoại lệ ở quy tắc này, nhưng tôi sẽ không để chúng làm phiền cậu đêm nay đâu.” Im lặng kéo dài. “Nick bất ngờ trả lời câu hỏi của Danny. “Tôi không cố liên lạc với gia đình từ lúc ra tòa án binh, và họ cũng không cố liên lạc lại với tôi.”
“Cả bố mẹ anh sao?” Danny nói.
“Mẹ tôi qua đời lúc sinh tôi.”
“Tôi xin lỗi. Bố anh còn sống chứ?”
“Như tôi biết thì vẫn còn, nhưng ông là đại tá ở trung đoàn của tôi. Ông đã không nói chuyện với tôi từ sau khi tôi ra tòa án binh.”
“Có phần khắc nghiệt nhỉ.”
“Không hẳn thế. Trung đoàn là cả cuộc đời của ông. Tôi cũng định theo chân ông để rồi kết thúc bằng chức sĩ quan chỉ huy, chứ không phải tòa án binh.”
“Anh có anh chị em không?”
“Không.”
“Chú hay dì?”
“Một chú, hai dì. Em trai bố tôi và vợ ông ấy sống ở Scotland, một dì khác ở Canada, nhưng tôi chưa bao giờ gặp bà.”
“Anh không còn quan hệ (relation) nào khác à?”
“Dùng từ họ hàng (relative) thì đúng hơn. Quan hệ có nhiều nghĩa.”
“Họ hàng.”
“Không. Người duy nhất tôi thực quan tâm là ông nội, nhưng ông đã qua đời vài năm trước rồi.”
“Ông nội anh có là sĩ quan quân đội không?”
“Không,” Nick nói và cười to. “Ông là hải tặc.”
Danny không cười. “Hải tặc kiểu gì?”
“Ông bán vũ khí cho người Mỹ trong Thế chiến II, kiếm được một gia tài - đủ để nghỉ hưu, mua mảnh đất rộng ở Scotland và biến mình thành địa chủ.”
“Địa chủ?”
“Người đứng đầu thị tộc, điều khiển tất cả mọi việc.”
“Chứng tỏ rằng anh rất giàu có?”
“Tiếc là không,” Nick trả lời. “Bố tôi bằng cách này cách khác đã tiêu phí gần hết số tài sản thừa kế khi ông làm đại tá trung đoàn - “Để giữ hình ảnh, con ạ,” ông thường nói như vậy. Những gì còn lại thì dành cho chi phí trông nom, bảo quản điền sản.”
“Vậy là anh không một xu dính túi? Anh cũng giống tôi à?”
“Không,” Nick nói. “Tôi không giống cậu. Cậu giống ông nội tôi nhiều hơn. Và cậu cũng không mắc phải lỗi lầm như tôi.”
“Nhưng tôi đã vào ‘đêy’ với cái án hai-mươi-hai năm.”
“Vào đây. thay cho ê.”
“Vào đây,” Danny nhắc lại.
“Nhưng vẫn khác tôi, nhẽ ra cậu không thuộc về nơi này,” Nick nói khẽ.
“Anh có tin điều đó không?” Danny hỏi, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Tôi không, cho tới khi đọc thư của Beth, và thấy cả ông Redmayne cũng nghĩ rằng bồi thẩm đoàn đã đưa ra quyết định sai lầm.”
“Dây chuyền của anh đeo cái gì thế?” Danny hỏi.
Al Mập tỉnh dậy, càu nhàu, xuống giường, cởϊ qυầи short và ngồi bịch xuống bồn cầu. Lúc anh ta xả nước, Danny và Nick cố ngủ trước khi Al Mập cất tiếng ngáy trở lại.
***
Beth cảm nhận cơn đau đầu tiên lúc nàng đang trên xe bus. Ba tuần nữa mới đến ngày sinh, nhưng Beth biết ngay mình phải tới bệnh viện gần nhất nếu nàng không muốn đứa con đầu lòng chào đời trên chiếc xe số 25.
“Hãy giúp tôi,” nàng rêи ɾỉ khi cơn đau thứ hai ập đến. Nàng cố đứng lên khi chiếc xe dừng đèn đỏ. Hai phụ nữ lớn tuổi ngồi phía trên quay lại. “Có phải đúng như tôi nghĩ không,” một người nói.
“Rõ là thế”, người kia đáp lại. “Bà bấm chuông đi, còn tôi đưa cô ấy xuống xe.”
***
Nick đưa cho Louis mười điếu thuốc sau khi anh ta phủi tóc khỏi vai anh.
“Cảm ơn, Louis,” Nick nói, như thể anh ta đang làm tại cửa tiệm quen thuộc của mình ở Trumper trên phố Curzon.
“Luôn sẵn lòng phục vụ, thưa quý ngài,” Louis nói và quàng mảnh vải qua người khách hàng tiếp theo. “Cậu muốn cắt kiểu gì đây, cậu trai trẻ?” anh ta hỏi, lùa ngón tay vào mái tóc dày và ngắn của Danny.
“Cắt cái này trước đã,” Danny nói, đẩy tay Louis ra. “Tôi chỉ muốn cắt ngắn ở đằng sau và hai bên thôi.
“Tùy cậu thôi,” Louis nói, cầm tông-đơ lên và chăm chú làm việc.
Tám phút sau, Louis bỏ kéo xuống và giơ gương lên để Danny có thể thấy gáy của mình.
“Không tệ,” Danny thừa nhận, và một giọng nói to vang lên. “Về buồng giam. Hết giờ đi dạo.”
Danny luồn vào tay Louis năm điếu thuốc lúc viên cai ngục rảo bước về phía họ.
“Thế nào đây, thưa ngài?” “Cắt ngắn cả đằng sau và hai bên nhé?” Danny hỏi, khi nhìn thấy cái đầu hói của Hagen.
“Đừng lẻo mép với tôi, Cartwright. Về phòng giam, và hãy cẩn thận, không là tôi cho vào báo cáo đấy. Ông Hagen nhặt tông đơ, dao cạo, kéo, bàn chải và xếp lược vào hộp, khóa lại và cầm đi.
“Hẹn gặp cậu vào tháng sau nhé,” Louis nói lúc Danny rảo bước về phòng giam của mình.