"Manh Manh, em muốn làm mẹ, anh có muốn làm ba không?""Cứ đi về phía trước, đừng quay đầu lại."
Sau khi vào giữa tòa nhà thiên văn không có chút thu hút nào, Tống Sanh nghe thấy Khuất Diễn Trọng ở cạnh cúi đầu nói một câu bên tai.
Cánh cửa như ngăn cách bên ngoài và bên trong thành hai thế giới, không biết sắp xếp thế nào, vừa bước vào đây, cô liền cảm thấy trước mặt xuất hiện cả vũ trụ. Một thế giới đen vô tận nhưng lại có vô số điểm nhỏ trải rộng trên đỉnh đầu hoặc bốn phía.
Tống Sanh híp mắt thích ứng một lát liền bị cảnh đẹp trước mặt làm cho kinh diễm. Từng hình ảnh hoặc các đoạn video của vũ trụ lần lượt xuất hiện, không phải là nhìn qua màn hình, mà là đặt mình trong đó.
Cô nhìn xuống dưới chân cũng có thể thấy vô vàn ngôi sao, giống như thật sự đứng trong vũ trụ. Cũng may cô không sợ độ cao, hơn nữa có thể nhanh chóng xác định bên dưới vẫn là đất, chẳng qua nơi này dùng phương pháp xây dựng nào đó để mô phỏng vũ trụ mà thôi.
Xung quanh rất tốt, cho dù bốn phía có đủ loại ngôi sao nhưng vẫn không cách nào nhìn rõ người bên cạnh. Sau khi vào cửa, Khuất Diễn Trọng nói xong một câu kia liền buông tay cô, Tống Sanh không biết anh có còn bên cạnh hay không. Ngoại trừ hô hấp của mình, cô không nghe thấy hơi thở của ai hết.
Nghĩ lại câu anh nói vừa rồi, Tống Sanh hít một hơi thật sâu, đi về phía trước.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, như dạo chơi trong vũ trụ, vô số ngôi sao đan xen làm người nhìn say mê hoa mắt. Trong cuộc hành trình, thỉnh thoảng cô thấy có mấy ngôi sao ở rất gần mình, thử vươn tay nhưng lại không bắt được gì.
Chẳng lẽ toàn bộ đều là hình chiếu? Thật sự là giống y hệt ngoài đời. Tống Sanh vốn đang từng giây từng phút chú ý xem bên cạnh có tiếng bước chân và hơi thở của người kia không, nhưng đi tới trước nhìn, cô lại bất giác quên đi, chỉ biết đưa mắt nhìn cảnh sắc trước mặt.
Đột nhiên, những ngôi sao di chuyển tới, cuối cùng hợp thành mũi tên, giống như muốn chỉ đường cho cô. Tống Sanh híp mắt người, dựa theo chỉ thị mà đi tiếp. Tuy rằng cô thấy phía trước hoàn toàn không có trở ngại, nhưng nói không chừng ở đó lại là một mặt tường.
Đến bây giờ Tống Sanh dường như đã biết Manh Manh nhà mình đang làm gì, hẹn hò sao? Chút thủ đoạn này đúng là có thể gia tăng tình thú. Có điều Tống Sanh không ngờ, tất cả đều là Manh Manh ngồi trước máy tính tìm kiếm tư liệu để tạo kinh hỉ, đúng là người thông minh học gì cũng nhanh
Anh ấy rốt cuộc muốn làm cái gì? Tống Sanh đặc biệt chờ mong.
Mũi tên lần lượt xuất hiện ba lần, Tống Sanh đi ba vòng, có lẽ khoảng năm phút, cô nhìn thấy chính mình đang tiến tới một ngân hà thật lớn, trong ngân là là một quả cầu đỏ rực cao khoảng hai mét. Tống Sanh nghĩ đây hẳn là mặt trời, bởi vì gần đó có một hành tinh xanh trắng đan xen, gọi là địa cầu.
Các ngôi sao nhỏ bỗng nhiên hội tụ thành một đường dẫn tới "mặt trời". Cô phối hợp đi theo, đứng phía trước "mặt trời".
Ban đầu cô cho rằng "mặt trời" kia cũng là hình chiếu, nhưng đưa tay sờ lại cảm nhận được quả cầu đỏ rực. Từ lòng bàn tay truyền tới ấp ám, Tống Sanh tò mò sờ những hành tinh xung quanh "mặt trời", đúng là có mấy cái là thật.
Tống Sanh cảm thấy hứng thú, tất cả đều tới sờ qua, nói thật nếu không chạm vào bằng tay, cô thật sự không biết những ngôi sao cạnh mình đâu là thật đâu là giả. Thời điểm bàn tay chạm vào quả địa cầu, hành tinh xinh đẹp kia bỗng nhiên truyền tới tiếng vang răng rắc rất nhỏ.
Sau đó, "trái đất" nứt ra, để lộ bên trong là... Hai chiếc nhẫn.
Hô hấp như dừng lại. Đó không phải nhẫn kim cương, chỉ đơn thuần là hai cái nhẫn bạc đơn giản. Trong mắt Tống Sanh, điều này còn làm cô cảm động hơn mấy cái nhẫn kim cương gì đó. Giống như con người của Khuất Diễn Trọng, rõ ràng là sạch sẽ.
Nhẫn bày ở bên trong tựa hồ phát ra ánh sáng. Tống Sanh chậm rãi bình ổn lại cảm xúc, trong mảnh yên tĩnh này, cô thật không biết có nên đi tới lấy hay không.
"Trên thế giới này không có bất kỳ sự vật nào có thể vinh hằng, cho dù không đếm được tuổi của ngôi sao nhưng rồi sẽ có một ngày chúng hóa thành hạt cát vào vũ trụ. Tống Sanh, anh không thể cho em tất cả những thứ em muốn, nhưng anh sẽ dùng hết sức của mình cho em những gì anh sở hữu. Chỉ cần em nguyện ý, anh vẫn sẽ luôn yêu em, làm bạn với em. Em có đồng ý cùng làm bạn với anh vượt qua mỗi ngày của tương lai, gả cho anh, làm vợ của anh được không?
Khuất Diễn Trọng từ sau "mặt trời" lớn kia bước ra, chậm rãi tới trước mặt Tống Sanh. Anh vừa dừng bước liền bị Tống Sanh lập tức nhào tới ôm eo.
"Đồng ý đồng ý, em đồng ý! Em yêu anh, em yêu anh, nếu cho em một kỳ hạn, em hi vọng đó là một vạn năng!" Tống Sanh kích động tới nói năng lộn xộn, bắt lấy quần áo của Khuất Diễn Trọng mà nhảy nhót.
Kỳ thật trong tình huống này, cô cũng muốn dịu dàng một chút, bình tĩnh nhìn anh rồi nói ra ba chữ "Em đồng ý", nhưng cô thật sự rụt rè không được, chỉ có thể giải phóng bản thân.
Khuất Diễn Trọng cảm thấy em của mình bị cô bé nhiệt tình này thít chặt tới để lại dấu đỏ. Nhưng không sao, với anh mà nói đây là gánh nặng ngọt ngào, từ trước tới giờ anh chưa từng nghĩ Tống Sanh sẽ rụt rè đồng ý, tình huống thế này anh đã sớm đoán trước. Anh làm mọi thứ không phải muốn cô cảm động, đó chẳng qua chỉ là một lời hứa, lời hứa với người anh yêu, người vợ của mình.
Kéo Tống Sanh kích động ôm chặt mình ra, Khuất Diễn Trọng lấy một cái nhẫn, cầm tay cô, nghiêm túc đeo vào.
Tống Sanh cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, cô làm theo Khuất Diễn Trọng, cũng lấy chiếc nhẫn còn lại xuống, cầm tay Khuất Diễn Trọng, đeo vào cho anh.
Hai tay đan vào nhau, cùng mang kiểu nhẫn tương tự, nhìn thế nào cũng cảm thấy hài hòa.
Tống Sanh vứt bỏ sự rụt rè còn lại, kéo tay người đàn ông Khuất Diễn Trọng kia hôn một cái, sau đó lại nhón chân hôn lên má anh.
Cảm giác vui sướиɠ có thể cảm nhiễm, chỉ cần nhìn thấy Khuất Diễn Trọng, mỗi giây mỗi phút Tống Sanh đều cảm thấy vui vẻ, cho nên nhìn thấy cô, anh cũng cảm thấy hạnh phúc. Thời gian ở cùng Tống Sanh, anh đều cảm thấy vui vẻ, tất cả còn nhiều hơn hai mươi mấy năm trước kia, nhiều tới mức khiến anh cơ hồ không thích ứng được với tâm tình mềm mại như lúc này.
Anh nhìn Tống Sanh cười liền cảm thấy cả người phiêu phiêu, như đang say rượu. Không phải say một lần, mà là ngà ngà say. Nói không rõ vui sướиɠ từ trong thân thể lan ra, như nở hoa trong lòng, cuối cùng một đường để lộ ra ngoài từ ánh mắt.
Tống Sanh cảm thấy tính cầm thú của mình lại bộc phát, không thể khắc chế được, mà ánh mắt Khuất Diễn Trọng luôn nhìn chằm chằm mình tràn đầy yêu thương khiến cô muốn biến mình thành búp bê nằm gọn trong lòng anh. Yêu nhau sao? Một cái bế lên, lại thêm chút cọ cọ, cuối cùng phát triển thành bạch bạch bạch là chuyện hết sức bình thường.
Trên cơ bản chỉ cần bị Khuất Diễn Trọng nhìn như vậy, Tống Sanh cảm thấy bản thân có thể lập tức đẩy ngã anh xuống đất. Đương nhiên đó là khi ở nhà, với tình huống hiện tại, anh xác định không thể chấp nhận làm ở nơi này, cho nên cô chỉ đành kiềm nén sự hưng phấn trong lòng.
Vì thế Tống Sanh nhón chân ôm lấy cổ Khuất Diễn Trọng, nói nhỏ bên tai anh: "Manh Manh, em muốn làm mẹ, anh có muốn làm cha không?"
A, đây có lẽ là câu hàm súc nhất cô nói với Khuất Diễn Trọng.
Lời này uy lực có chút uy lực, lại nằm ngoài dự đoán, Tống Sanh còn định nói thêm mấy câu đã bị Khuất Diễn Trọng ôm ra ngoài, sau đó một đường ấn cô ngồi ghế sau, cả hai cùng đạp xe đạp như gió phóng về nhà.
Dừng xe, mở cửa, ôm người đặt lên giường, cởϊ qυầи áo, nhào lên, hành động tiếp theo không cần phải nói. Mãi tới khi bị đè nằm trong chăn mềm mại, cả người bị sự nam tính bao vây, Tống Sanh vẫn còn cảm thán, câu nói kia của mình thật sự có uy lực thế sao? Rốt cuộc vì sao Manh Manh lại có phản ứng lớn như vậy.
Cho nên cô có phải nên cho rằng Manh Manh rất muốn có em bé hay không?
"Manh Manh, anh muốn có em bé hả?" Vừa xong việc, cô liền tựa đầu vào người đàn ông, cười hỏi.
Khuất Diễn Trọng gật đầu, lại đưa tay ôm cô. Tống Sanh cảm thấy bản thân có lẽ đã hiểu, anh nói muốn có em bé, không bằng nói muốn có một ngôi nhà, một gia đình hoàn chỉnh. Anh chờ mong như vậy là vì bản thân thiếu hụt gì sao? Tống Sanh như suy tư, vỗ lưng trấn an anh.
Anh cùng cô, còn cả đứa con của bọn họ, nghe có vẻ không sai. Tống Sanh nhịn không được mà tựa đầu lên vai anh, cười rộ, trong đầu như thấy được một Khuất Diễn Trọng lạnh lùng mặc áo con thỏ chu môi đáng yêu, lắc lư đi tới gọi cô là mẹ. Bức tranh đó thật sự quá đẹp!
"Em sẽ sinh con cho anh, chúng ta sinh hai đứa có được không? Đứa lớn là anh trai, giống hệt Manh Manh, con em gái sẽ giống như em, nhất định phá nhà tới trời long đất lở."
Khuất Diễn Trọng không ngờ Tống Sanh lại có suy nghĩ như thế, anh nghiêm túc phản bác cô: "Em gái sẽ giống em, cho dù làm gì, anh trai cũng sẽ bảo vệ con bé."
Con còn chưa có, hai vợ chồng đã rơi vào trạng thái ba mẹ ngốc nghếch, không ngừng thảo luận tính cách và sở thích của trẻ con, giống như bọn họ thật sự có thể khống chế tình hình khi có con trẻ ở nhà, chỉ số IQ toàn bộ offline.
Tống Sanh dịu dàng sờ trán Khuất Diễn Trọng: "Tương lai anh nhất định sẽ là người cha rất tốt rất tốt."
Khuất Diễn Trọng tựa hồ không chắc chắn, trong mắt thậm chí xuất hiện sự thấp thỏm và sợ hãi hỗn loạn, dùng ngữ khí không xác định dò hỏi: "Thật sao?"
Nhìn bộ dáng anh chưa từng thấy được trước đây, trái tim Tống Sanh như bị đánh trúng. Cô không chút do dự, lập tức gật đầu: "Đương nhiên, Manh Manh nhất định sẽ là người cha tốt, ít nhất là đáng tin cậy hơn người làm mẹ như em đúng không?"
Lần này Khuất Diễn Trọng bị thuyết phục, anh cảm thấy yên tâm hơn, khôi phục bình tĩnh.
"A! Làm gì vậy? Ngứa quá!" Tống Sanh sợ hãi kêu lên nhưng Khuất Diễn Trọng vẫn mắt điếc tai ngơ, đưa tay sờ eo cô, sau đó dần tiến tới bụng nhỏ, nghiêng tai dán lên bụng cô.
Tống Sanh ngồi dậy, nhìn một người to lớn như anh ghé vào bụng mình, phụt cười thành tiếng.
"Dán vào đó làm gì, em còn chưa mang thai, cho dù có, hiện tại cũng không nghe thấy tiếng gì đâu."
Khuất Diễn Trọng liếc nhìn cô, vẫn cố chấp tiếp tục hành động của mình.
Tống Sanh thè lưỡi, sau đó lại hạ giọng làm nũng: "Ba ơi, con là Tiểu Sanh, chào ba."
Cô chính là muốn chọc người đàn ông này, không ngờ con người bình thường luôn nghiêm túc đúng là có phản ứng. Anh ôm eo cô, thấp giọng trả lời: "Chào con."
Tống Sanh không khỏi kinh ngạc, chớp chớp hai mắt, tiếp tục giả bộ giọng nói của trẻ con: "Ba ơi, bây giờ ba đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ... Chờ con tới... Dẫn con đi mua đồ chơi... Đi công viên giải trí..." Khuất Diễn Trọng nói một câu nhưng ngập ngừng tới mấy lần, giống như nỗ lực mà trả lời câu hỏi của cô. Rõ ràng có thể nhìn ra, anh là người không có tuổi thơ, cho nên nghĩ không ra chuyện gì thú vị, cả buổi chỉ lúng ta lúng túng nói được một câu, cung mày cũng nhịn không được mà nhíu lại.
Tống Sanh không biết tại sao lại như vậy, trong lòng không khỏi chua xót. Cô đưa tay đặt trên ấn đường của anh, giọng nói bất giác trở nên nhu hòa: "Ba và mẹ chờ một chút, Tiểu Sanh và Tiểu Trọng rất nhanh sẽ tới, đến lúc đó ba mẹ dẫn Tiểu Sanh và Tiểu Trọng đi chơi được không?"
"Được."
Tống Sanh không nói nữa, chỉ khẽ cười. Một lát sau, Khuất Diễn Trọng ngồi dậy, bỗng nhiên lộ ra ý cười thẹn thùng. Tống Sanh chưa từng thấy anh cười như vậy, trong nháy mắt cô cơ hồ có thể lý giải vì sao nụ cười của mấy mỹ nhân trong lịch sử có thể làm khuynh quốc khuynh thành. Nếu mỗi ngày anh có thể thật sự vui vẻ mà cười như vậy, cô nguyện ý đánh đổi tất cả.
"Để bọn chúng sớm ra đời, chúng ta làm thêm lần nữa." Cô nhào tới, quyết định vì hoàn thành nguyện vọng này của Manh Manh mà liên tục làm việc.
Chiều hôm nay, Khuất Diễn Trọng vốn có buổi hẹn bên ngoài, nhưng bác sĩ tâm lý đáng thương kia lần nữa lại bị leo cây, bản thân cùng mẹ của đám trẻ tương lai lăn lộn trên giường.