Chương 23

Rõ ràng là thiếu nữ chính trực nhiệt huyết lại lưu lạc tới mức biến thành nữ lưu manh.

Che váy lại, Tống Sanh tựa như bị lửa đốt vào mông mà nhảy dựng lên. Thần kinh cô lập tức bật chế độ cao nhất, đột nhiên nhảy lên còn mang giày cao gót cũng có thể ổn định thân mình.

"Chào buổi chiều, giáo sư Khuất." Tống Sanh vốn định theo bản năng xoay người bỏ chạy, nhưng nghĩ thời gian mình trốn tránh đã dài lắm rồi, sự thẹn thùng vì thất bại lần trước không bằng mong muốn công phá người đàn ông trước mặt. Cho nên cô gạt bỏ suy nghĩ kia, liền cười ha ha mở miệng chào hỏi, bộ dáng hoàn toàn quên mất tình huống của mấy ngày trước.

Cô cho rằng giáo sư Khuất cũng sẽ giống khi xưa chào hỏi cô, vì thế đứng chờ một tiếng của anh, bản thân sau đó sẽ xả thêm mấy câu, coi như nạp điện. Mấy ngày không cùng anh nói chuyện, điện trong người cô thật sự không đủ!

Ai ngờ, không theo suy nghĩ của Tống Sanh mà đáp một câu "Chào", giáo sư Khuất vừa mở miệng liền hỏi: "Cô không muốn nhìn thấy tôi?"

"Hả?" Tống Sanh sửng sốt, vội vàng giải thích, "Không có!"

Giải thích xong cô mới cảm thấy có gì không hợp lý. Lời này của giáo sư Khuất quá kỳ quá, anh ấy là người để ý tới chuyện người khác không để ý tới mình sao? Chắc chắn không! Nếu vậy anh ấy hỏi thế để làm gì?

"Gần đây sao lại trốn tránh tôi?"

Nghe giáo sư Khuất vô cùng bình tĩnh tiếp lời, cảm giác kỳ quái trong lòng Tống Sanh ngày càng nghiêm trọng. Tại sao cô lại cảm thấy lời này của anh giống như phụ nữ đang oán trách người yêu của mình vậy nhỉ?

Thấy anh còn đang đứng chờ câu trả lời, Tống Sanh cảm thấy thật đau đầu, dù sao cô cũng không thể nói vì chuyện kia mà xấu hổ, cho nên mới trốn không gặp anh đúng không?

Đúng, như vậy quá xấu hổ, cô cho dù có lúc điên cuồng nhưng bản thân vẫn mang trong mình trái tim của thiếu nữ!

"Không có trốn anh, là vì gần đây tôi khá bận." Kỳ lạ, vì sao vừa nói như vậy cô liền cảm thấy càng thêm chột dạ? Đặc biệt là khi giáo sư Khuất đang đi về phía này, khoảng cách giữa hai người chỉ còn ba bước chân, Tống Sanh cảm thấy trái tim mình cứ đập thình thịch thình thịch như tiếng trống ngoài chiến trường.

Khuất Diễn Trọng nhìn Tống Sanh, Tống Sanh liền hoảng loạn mà cúi đầu, sau đó, thật sự không chịu được cảm thấy bị nhìn chằm chằm, cô mới dũng cảm ngẩng đầu đón nhận.

Chờ cô nhìn thẳng vào mắt của mình, Khuất Diễn Trọng mới hỏi: "Cô là thích tôi, hay là muốn cùng tôi làʍ t̠ìиɦ?"

"..." Anh ấy vừa nói cái gì? Tống Sanh hoài nghi lỗ tai của mình vừa nghe nhầm, nếu không tại sao cô lại thấy giáo sư Khuất vẻ mặt không chút biểu cảm lại đi hỏi chuyện như vậy?

Thời điểm còn sửng sờ, thân thể Tống Sanh đã đi trước cái đầu làm ra phản ứng, từ cổ tới mặt đều ửng hồng, biểu hiện hiện tại không nói rõ tới tột cùng là bộ dáng gì. Cô vất vả lắm mới tìm được chút manh mối trong đống suy nghĩ vớ vẩn, đem một câu thẳng thắn của người đàn ông sửa sang một lần.

Anh là hỏi cô muốn cùng anh yêu đương, hay là muốn cùng anh làʍ t̠ìиɦ.

Nghĩ nghĩ, Tống Sanh cảm thấy bản thân phải thận trọng trả lời, nhất định phải cho anh câu trả lời vừa ý.

So với lúc thi đại học, lúc này Tống Sanh yêu cầu đầu óc của mình phải hoạt động với công suất tối đa, tranh thủ khiến văn nghệ văn minh làm con người cảm thấy thú vị.

Sau đó cô kích động trả lời: "Cả hai, tôi đều muốn."

A a a... Rõ ràng là muốn nói "Bị giáo sư Khuất nhân cách mị lực chinh phục, muốn làm chuyện giúp cả hai cùng tiến bộ", bây giờ sao lại một giây kích động đã đem suy nghĩ đen tối nói toạc ra? Tổn thọ mất! Người đang yêu chỉ số IQ đúng là bằng không!

"Có thể." Khuất Diễn Trọng gật đầu.

Phải nghĩ cách giải thích câu trả lời của mình, a khoan đã... Tống Sanh hoàn hồn, hình như vừa rồi giáo sư Khuất đã bình bình đạm đạm đồng ý. Anh nói có thể chính là nói cả hai chuyện kia anh đều đồng ý sao?

Cứ như vậy mà đồng ý?

Đợi đã, không phải nói giáo sư Khuất rất khó tấn công hay sao? Không phải nói cô có theo đuổi thế nào cũng không theo đuổi được? Còn nói gì là giáo sư Khuất không bao giờ động tâm với người khác ư?

Cô còn chưa chính thức theo đuổi, ngay cả hoa cũng chưa tặng, còn chưa đi dạo cùng anh, cũng chưa cùng anh lên mái nhà ngắm sao, chưa xóa được bóng ma tâm lý của anh để rồi sau đó từ từ tấn công, hiện tại cứ như vậy đã bị đối phương trực tiếp dò hỏi, sau đó lại đơn giản đồng ý? Kết quả này còn không chân thật trúng giải thưởng lớn.

Đứng một chỗ nhìn Khuất Diễn Trọng từ đầu tới cuối không có chút biểu cảm nào khác thường, Tống Sanh nhịn không được mà gãi đầu, sau đó lại đưa tay quơ quơ.

"Giáo sư Khuất, anh là giáo sư Khuất đúng không?"

"Ừ, tôi là Khuất Diễn Trọng."

"Anh vừa rồi là đồng ý cùng tôi ở bên nhau sao?"

"Ừ."

"Chính là... Chính là xác định mối quan hệ có thể nắm tay hoặc là moah moah bạch bạch?"

"Nếu cô cần cứ nói."

Không cần soi gương, Tống Sanh cũng có thể cảm nhận được mặt mình lúc này rất nóng, phỏng chừng chiên quả trứng gà cũng không thành vấn đề. Cô muốn bày ra vẻ ngượng ngùng một chút, nhưng thật đúng là gặp quỷ, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, bộ dáng hiện tại có thể dùng hai chữ "háo sắc" để hình dung.

Rõ ràng là thiếu nữ chính trực nhiệt huyết sao lại lưu lạc tới mức biến thành nữ lưu manh vậy chứ?

Tống Sanh kích động tới mức muốn xuống lầu chạy vòng vòng, nhưng trước đó trong lòng cô vẫn còn một vấn đề, nếu không hỏi bản thân sẽ vô cùng khó chịu.

"Giáo sư Khuất, anh không phải không cho người khác lại gần sao?" Như vậy sao có thể cùng cô moah moah bạch bạch?

Lúc này Khuất Diễn Trọng khựng lại một chút, tựa hồ đang sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, sau đó dưới ánh mắt sáng rực của Tống Sanh mà nói: "Đây vốn là dựa theo tính ở sạch mà lựa chọn, tôi có chứng bệnh tâm lý này, bình thường không có cách nào chịu đựng sự tiếp xúc với người khác, nhưng thỉnh thoảng vẫn có ngoại lệ.

Tuy nói như vậy nhưng cái ngoại lệ này chỉ ở trước mắt mà thôi, từ trước tới nay, Tống Sanh là người duy nhất. Muốn hỏi vì sao, bản thân Khuất Diễn Trọng cũng đáp không được, anh chỉ biết chính mình bài xích và chán ghét khi tiếp xúc với mọi người, nhưng cảm giác đó lại không xuất hiện khi ở cùng Tống Sanh. Anh đã sớm phát hiện điểm này, nếu không anh đã không cho cô tới gần, phải biết anh hoàn toàn khác cô, anh không phải loại người nhiệt tình gặp ai cũng giúp đỡ.

"Tôi là ngoại lệ?"

Khuất Diễn Trọng gật đầu.

Bất kỳ ai cũng không khác cự được chuyện người mình thích xác nhận như vậy, Tống Sanh cười to tới mức màng nhĩ cũng sắp thủng. Cô nhìn Khuất Diễn Trọng bình tĩnh không chút ngượng ngùng đứng trước mặt, vận khí nửa ngày, bản thân mới vì hình tượng mà thu liễm một chút. Nhưng dưới ánh mắt của anh, cô lại lần nữa không cầm giữ được.

Cắn răng một cái, hoàn toàn dẹp bỏ sự thẹn thùng của thiếu nữ, Tống Sanh bạo dạn chủ động duỗi tay kéo Khuất Diễn Trọng lại gần mình.

Thời điểm bàn tay xinh đẹp của cô chạm tới, Khuất Diễn Trọng cũng không có phản ứng. Không giống khi trước bị người khác chạm vào liền trực tiếp đẩy ra, cũng không nhíu mày để lộ sự chán ghét, người đàn ông chỉ an tĩnh nhìn Tống Sanh, nhìn cô đang chơi đùa bàn tay của mình.

Đối mặt với Khuất Diễn Trọng như vậy, Tống Sanh lại sinh ra một loại cảm giác khác thường, cô cảm thấy vị giáo sư lớn hơn mình rất nhiều tuổi đang đứng đây giống hệt một đứa trẻ ngoan ngoãn yên lặng.

Có lẽ trong mắt mọi người, giáo sư Khuất nghiêm túc không thú vị cũng không thích nói chuyện, hơn nữa còn mắc chứng ưa sạch sẽ, bình thường không dễ tiếp xúc, nhưng với Tống Sanh, sau vài lần gặp mặt, cô đã bất giác coi anh là một đứa trẻ.

Cô tiếp xúc với rất nhiều trẻ nhỏ, đa phần đều thuộc loại coi mình là trung tâm, nhưng sau khi tới thành phố S, đi thăm cô nhi viện Ánh mặt trời, cô mới phát hiện thì ra vẫn còn nhiều đứa trẻ nghi lời hiểu chuyện an tĩnh lễ phép.

Mà giáo sư Khuất luôn khiến cô liên tưởng tới mấy đứa trẻ ở nơi đó, chỉ là anh cho cô cảm giác càng an tĩnh thâm trầm, còn thêm cô độc.

Tống Sanh dám khẳng định nếu người khác biết cô có suy nghĩ như vậy khẳng định sẽ cảm thấy đầu óc cô có vấn đề. Nhưng chỉ có một mình cô rõ, trên người Khuất Diễn Trọng có thứ gì đó khiếm khuyết về tuổi thơ. Cho nên cô yêu người đàn ông này, cảm xúc ban đầu có thể nói là vì tình mẹ lan tỏa.

Cô sớm đã muốn ôm cái người luôn duy trì khoảng cách với xung quanh này, hiện tại cuối cùng cũng có thể thực hiện! Tống Sanh nuốt nước miếng, thận trọng hỏi: "Em có thể ôm anh sao?"

"Có thể." Từ ngày đầu tiên quen biết, Khuất Diễn Trọng chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của Tống Sanh.

Tống Sanh nghe vậy liền duỗi tay ôm lấy Khuất Diễn Trọng. Cô nhỏ hơn anh, đương nhiên không có cách ôm anh toàn bộ vào lòng. Hai tay anh đặt bên người cũng bị Tống Sanh ôm lấy, sống lưng thẳng tắp, bộ dáng hai người lúc này giống như koala ôm đại thụ.

Cúi đầu nhìn Tống Sanh đang cọ mặt vào lòng mình, tóc tai hỗn loạn, Khuất Diễn Trọng nhìn tới không chớp mắt. Nếu lúc này Tống Sanh ngẩng đầu, cô nhất định sẽ bắt gặp ánh mắt thỏa mãn tràn đầy cảm xúc của anh. Thời điểm cùng cô chơi đùa, bọn nhỏ ở cô nhi viện cũng có biểu tình tương tự.

Từ nhỏ tới giờ, Khuất Diễn Trọng chưa từng có cảm giác sở hữu một món đồ, ban đầu vì không được phép, sau lại biến thành không có cảm giác với những thứ xung quanh.

Nhưng Tống Sanh thì khác, mặt trái cảm xúc của anh lại sinh ra trên người của cô, tựa như cô có thể giúp anh xua tan ác mộng. Anh muốn nhìn thấy cô, nếu được nói một lời gì đó, anh sẽ nói anh muốn người này.

"Muốn."

Tống Sanh cảm thấy người đàn ông khẽ chuyển động, sau đó cả người bị anh ôm lấy, trên đỉnh đầu phảng phất vẫn còn vang lên một chữ như sét đánh vừa rồi. Muốn cái gì? Ý anh là muốn cùng cô lăn qua lộn lại từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài sao?

Không được! Càng nghĩ, cô càng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Cô mơ ước có được anh không phải một ngày hai ngày, lời mời như vậy cô thật sự cầm giữ không được!

"Có thể là có thể, nhưng anh thật sự nghĩ kỹ rồi sao?" Tống Sanh miễn cưỡng bình tĩnh dò hỏi, hai người lúc này nghiễm nhiên như một tra nam một lừa gạt thân thể của thiếu nữ thuần khiết. Tự cho là bản thân rất chính trực, nhưng dường như cô đã quên mới vừa rồi bản thân còn bày ra bộ mặt dụ dỗ người ta.

Tuy lời Khuất Diễn Trọng nói hoàn toàn không phải ý tứ của Tống Sanh, nhưng nhìn vẻ mặt "đồng ý đi đồng ý đi" của cô, anh không biết nên giải thích thế nào.

"Ừ, nếu như vậy, buổi tối em tới tìm anh." Tống Sanh vỗ vỗ cánh tay Khuất Diễn Trọng, sau đó quay đầu vội vàng chạy vào thang máy. Cô không xem Khuất Diễn Trọng có biểu hiện gì, chờ thang máy đóng cửa, cô liền nắm tay nhảy cẫng lên, la hét vui sướиɠ.

Sau khi xuống lầu, mặc kệ chính mình đang mang giày cao gót, Tống Sanh trực tiếp chạy bộ. Chạy hết một vòng khu chung cư, bản thân không những chưa bình ổn cảm xúc, tâm tình ngược lại ngày càng kích động, vì thế cô đổi phương hướng chạy ra bên ngoài. Người ngoài đường thấy một cô gái tươi cười như hoa chạy nhanh như gió, ai ai cũng nhìn bằng ánh mắt kinh ngạc.

Trong lúc Tống Sanh đang chạy vòng vòng bên ngoài ổn định tâm tình, thuận tiện giúp một bác gái bắt tên cướp, lại giúp một học sinh trung học giải quyết bốn tên côn đồ trong hẻm nhỏ, Khuất Diễn Trọng lại ở nhà... Quét tước vệ sinh.

Ngoại trừ có sở thích vận động đọc sách phẫu thuật ra, việc quét tước vệ sinh đối với Khuất Diễn Trọng mà nói cũng có hiệu quả vi diệu như việc Tống Sanh chạy bộ.

Sau khi lau đi lau lại sàn nhà, Khuất Diễn Trọng dừng trước căn phòng đang phát sáng, ngây ra một lúc.

Sau đó anh lẳng lặng tới trước máy tính, tìm hiểu những việc cần lưu ý cho lần đầu tiên.

- Không thể sốt ruột, bằng không sẽ để lại bóng ma trong lòng nhà gái cả đời

- Phải nói lời âu yếm, còn phải hôn ở một số nơi

- Đánh răng, tắm rửa, thay qυầи ɭóŧ

...

Nhìn sơ một lần, Khuất Diễn Trọng lấy cuốn sổ ghi chép trên kệ sách xuống, mang kính, nghiêm túc viết lại những điểm quan trọng. Chữ viết sạch sẽ xinh đẹp, hơn nữa cả người anh đều tràn ngập hơi thở nghiêm cẩn của học thuật.