Chương 22

Người lớn trong nhà tới.

"Tống Sanh, em sao vậy? Mới sáng sớm đã uể oải, tối qua ngủ không ngon hả?" Phương Tĩnh ngậm ống hút uống sữa bò nhìn Tống Sanh nằm dài trên bàn làm việc, hai tay buông lỏng như đang hấp hối, cười hỏi.

Người trên bàn kia lắc đầu hai cái: "Không phải, vừa rồi lúc tới có đánh nhau với mấy tên côn đồ."

"Thân là cảnh sát nhân dân mà em lại đi đánh nhau?"Phương Tĩnh dựa vào khung cửa, nhướng mày.

"À, là cô Lương lần trước tới tìm em, cô ta không dám làm ra chuyện gì nghiêm trọng, cho nên mướn vài tên lưu manh, dù sao cũng không có chuyện gì, bọn họ cũng không đánh thắng em." Tống Sanh hữu khí vô lực mà nói, một chút cũng không dám bộ dáng tràn đầy sức sống như ngày thường.

Phương Tĩnh như suy tư, chớp mắt trêu đùa: "Chị thấy em uể oải như vậy không phải vì có người tới tìm phiền toái, hắn là giáo sư Khuất đúng không?"

"Chị Phương Tĩnh, đừng nói nữa, thật mất mặt!" Tống Sanh dựa gương mặt vao mặt bàn lạnh lẽo.

Chuyện cô thử đi dụ dỗ giáo sư Khuất đã qua mấy ngày, bởi vì tình huống đột ngột phát sinh, bà dì tới thăm khiến chiến lược của cô hoàn toàn thất bại. Nhưng thất bại cũng không đáng xấu hổ, chuyện kia mới tính là thẹn thùng.

Tỷ như thời điểm nhờ giáo sư Khuất đi lấy băng vệ sinh giúp mình, Tống Sanh cảm thấy thật xấu hổ, sau tới lúc đầu óc bình tĩnh trở lại, cô mới phát hiện phòng mình đang rất lộn xộn, có mấy món đồ hẳn sẽ bị giáo sư Khuất nhìn thấy.

Dựa theo thói quen ở sạch của anh, Tống Sanh phỏng chừng bản thân đã nằm trong danh sách đen của người ta.

Đương nhiên, điều khiến cô cảm thấy xấu hổ nhất không phải như vậy. Ngày đó cô lòng đầy xấu hổ vội vội vàng vàng về nhà, hôm sau thời điểm chuẩn bị giặt quần áo, cô phát hiện qυầи ɭóŧ Cậu Bé Bọt Biển của mình.... Có lẽ ở góc nào đó trong phòng tắm của giáo sư Khuất. Chỉ cần nghĩ tới lần sau anh đi tắm không biết từ nơi nào phát hiện cái qυầи ɭóŧ kia, Tống Sanh liền cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với anh, trái tim thiếu nữ như chịu tổn thương.

Trong một tuần nay cô không đi gặp giáo sư Khuất, nhưng không nói với anh, cô liền cảm thấy mất hết sức lực, mất hết tinh thần.

"Tống Sanh à, cứ nói mình thất bại đi, em còn chưa kể chị nghe tình hình cụ thể khi đó đấy, chẳng lẽ cửa còn chưa vào đã bị giáo sư Khuất đuổi đi?" Phương Tĩnh đem khả năng hợp lý nhất nói ra. Ngẫm lại, loại người như giáo sư Khuất sao có thể tùy tiện cho người ngoài vào địa bàn của mình?

"Không phải, bà dì đột nhiên ghé thăm lúc em ở trong phòng tắm của anh ấy, cho nên phải nhờ anh ấy đi lấy băng vệ sinh của mình, hơn nữa còn để quên qυầи ɭóŧ ở đó, hiện tại em không còn mặt mũi đi gặp người ta nữa."

Phương Tĩnh bị sặc sữa, trừng mắt một lúc lâu cũng không nói chuyện, sau đó bước nhanh tới kéo Tống Sanh ngồi dậy, ấn bả vai cô, nói: "Hiện tại chị có chút tin tưởng em sẽ chinh phục được giáo sư Khuất."

"Hả? Vì sao? Tuy em cũng có suy nghĩ này, nhưng vì sao đột nhiên..."

"Chỉ bằng em có thể sử dụng phòng tắm của người ưa sạch sẽ kia, chị tin em có cơ hội thành công. Dũng sĩ, phải tiếp tục đi về phía trước, thu phục người ta!"

"Hả?"

Không đợi Tống Sanh phản ứng, Phương Tĩnh đã bày ra bộ mặt lạnh lùng đi ra ngoài.

"Đội trưởng." Phương Tĩnh gõ cửa văn phòng của Tống Lý Nguyên. Thời điểm người đàn ông kia dùng gương mặt nghiêm túc nhìn qua, cô nói, "Gần đây có một người họ Lương tới tìm Tống Sanh gây phiền toái."

Tống Lý Nguyên vừa nghe liền đen mặt: "Bộ dáng của Tống Sanh là vì có người tới gây chuyện?"

"Ai biết được?" Phương Tĩnh nhún vai, là chiến hữu tốt, cô sẽ không đem chuyện luyến ái của em gái nói cho anh trai, nếu không sự tình nhất định sẽ không thể giải quyết. Nói thật cô rất muốn nhìn thấy cảnh Tống Sanh công phá được giáo sư Khuất, cảm giác kích động khi thấy vấn đề nan giải nhất thế giới được giải quyết quả thật không tồi.

Động tác của anh trai Tống Lý Nguyên cực kỳ nhanh, hôm nay thời điểm Tống Sanh về nhà không còn phát hiện đám lưu manh mà cô Lương mướn tới. Cô chỉ cho rằng những người đó biết sợ, dù sao cô đúng là không chút khách khí sửa chữa đám cặn bã của xã hội kia. Cô cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh liền vứt khỏi đầu, dù sao đối với cô đây cũng không phải đại sự.

Đại sự chân chính trước mắt chính là cô không thể tiêu hóa chuyện xấu hổ lần trước, tránh gặp mặt giáo sư Khuất. Chờ cô tiêu hóa được tất cả, cô nhất định sẽ không ngừng cố gắng, nhưng trước đó cô phải làm đà điểu một đoạn thời gian.

Lặng lẽ, trước khi giáo sư Khuất trở về phải nhanh chóng vào nhà, sau đó ngụy trang trong nhà không có ai! Nhưng may mắn mấy ngày nay hoàn toàn biến mất, hôm nay giáo sư Khuất về sớm. Cô còn chưa kịp mở cửa đã nghe tiếng cửa phòng đối diện vang lên, giọng nói của giáo sư Khuất truyền tới.

"Đồ của cô."

Trái tim Tống Sanh nhảy dựng, lập tức xoay người cười, đôi mắt cong lên như ánh trăng: "Giáo sư Khuất, ha ha ha, thật trùng hợp, sao anh lại ở đây?"

Nhìn giáo sư Khuất mặt không biểu cảm đưa đồ tới trước mặt, Tống Sanh thật muốn cho bản thân cái tát, cái này gọi là gì chứ? Cô khoa trương cười ngây ngô nhận đồ rồi bỏ tuổi, nhìn anh về phòng ở đối diện, cô đờ đẫn một lát mới mở cửa phòng mình.

Cửa vừa đóng, cô liền mở túi ra, quả nhiên nhìn thấy qυầи ɭóŧ hình Cậu Bé Bọt Biển của mình, con bọt biển màu vàng kia còn trừng mắt cười nhìn cô, bộ dáng luôn luôn vui vẻ giống cô khi trước.

Qυầи ɭóŧ đã được tẩy sạch, vấn đề ai giặt Tống Sanh cảm thấy chính mình không cần hỏi. Cô ôm đầu ngã xuống đất, xấu hổ tới mức cảm thấy đời này bản thân không dám mặc qυầи ɭóŧ.

Chỉ cần nghĩ tới đôi tay kia của giáo sư Khuất giặt qυầи ɭóŧ cho cô, cô liền... A, dưới sàn nhà sao lại có vết máu? À, thì ra là máu mũi của cô, nhất định là mấy hôm nay đánh nhau tới tích một bụng lửa, nhất định là vậy.

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, Tống Sanh bịt cái mũi đang chảy máu của mình, vẻ mặt trở về chính trực ấn nhận máy.

"Alo, cháu gái ngoan, ngày mai bà nội sẽ tới thành phố S thăm cháu."

Sau khi ngắt máy, Tống Sanh lại ngã khuỵu xuống đất

Tống Sanh thay đổi đột xuất, sáng sớm thức dậy rồi quét tước sạch sẽ, sau đó mặc bộ đồ của nhà thiết kế thời trang nổi tiếng mang từ thủ đô về, sau đó xử lý cái đầu lộn xộn, còn mang theo kính đen, giày vớ trang sức đều dùng loại tốt nhất, trong một giây liền biến thành thiếu nữ cao quý ưu nhã.

Tống Sanh thật không rõ vì sao mỗi giây mỗi phút bà nội và bà ngoại đều yêu cầu cô duy trì bộ dáng này, đẹp thì đẹp, nhưng cô cảm thấy như vậy quá trói buộc, bản thân cô thích mặc áo thun rộng cùng quần jeans, ăn mấy món mà người lớn cảm thấy không có chất dinh dưỡng, làm những hành động lỗ mãng tùy tiện mà bọn họ không tán đồng hơn.

Đây đại khái là nguyên nhân ban đầu cô muốn rời thủ đô tới thành phố S, người ở độ tuổi này thường khát vọng tự do, tuy rằng sự tự do rất có thể đi kèm với cô động và một ít khó khăn.

Từ sân bay đón bà nội Tống trở về, Tống Sanh luôn cẩn thận đi cùng, sợ tâm tình bà không tốt sẽ trực tiếp xách cô về thủ đô.

"Ừm, phòng này ở miễn cưỡng chấp nhận được." Bà nội Tống nhã nhặn lịch sự ngồi trên ghế sô pha trong nhà Tống Sanh, đi cùng có bảo mẫu và thím Dương. Bà nội Tống quen ăn đồ của thím Dương làm, bà cũng không yên tâm ăn mấy món được xưng là đồ nổi danh quốc tế ở nhà hàng gì gì đó, cho nên lần này dù chỉ tới hai ngày, ngoại trừ chị Sương là bảo mẫu luôn ở cạnh chăm sóc, thím Thẩm cũng đi cùng.

Đều là người làm trong nhà nhiều năm, Tống Sanh đối với bọn họ đều rất khách khí, lúc pha trà cho bà nội, cô cũng rót thêm hai ly cho chị Sương và thím Thẩm.

"Bà nội, cháu muốn dẫn bà tới một nơi."

"Hả? Đi đâu?"

"Đi làm công ích, gần đây lúc nghỉ cháu thường tới đó."

Nơi Tống Sanh muốn dẫn bà nội nhà mình tới chính là cô nhi viện Ánh mặt trời. Thời điểm bà nội Tống được đưa tới nơi, một chút cũng không tỏ ra kinh ngạc.

"Cháu thích trẻ con như vậy, nếu có một ngày tự mở mấy cô nhi viện, ông bà và ba mẹ cháu đều không cảm thấy kỳ quái." Nghĩ tới lúc trước Tống Sanh thường đi tìm mấy đứa nhỏ hàng xóm chơi đùa cả ngày, bà nội Tống nhịn không được mà lắc đầu.

Cả buổi chiều, bà nội Tống và hai viện trưởng ngồi dưới tàng cây nói chuyện phiếm, thỉnh thoải sẽ quay đầu nhìn cháu gái nhìn, bộ dáng đoan trang khi nãy hiện tại đã trở nên lộn xộn, dù sao chơi đùa với đám nhỏ cũng không nên lo tới hình tượng.

"Sanh Sanh hình như rất vui vẻ." Nhìn Tống Sanh một tay cầm cuốc một tay cầm thùng nước, bị mấy đứa trẻ lôi đi xem loại rau mỗi người trồng, bà nội Tống đột nhiên cảm thán một tiếng. Nhìn cháu gái mình yêu thương vui vẻ như vậy, chính bà cũng cảm thấy vui vẻ, lần này vốn tới để mang cô về, nhưng hiện tại xem ra chính bà đã có chút dao động.

Tiểu hồ ly này, dám cố ý đưa bà tới đây!

"Cô ấy thường xuyên tới chơi, bọn trẻ đều rất vui." Viện trưởng mập đưa mắt nhìn bọn nhỏ cãi cọ ồn ào, ý cười trên mặt chưa từng biến mất.

"Sanh Sanh từ nhỏ đã thích trẻ con, mấy đứa trẻ trong nhà chúng ta, ngay cả hàng xóm đều bị nó thương yêu theo cách kỳ quặc, nhà chúng ta không biết đã bao nhiêu lần bị khiếu nại." Tuy ngoài mặt nói vậy nhưng bà nội Sanh vẫn mỉm cười, "Sanh Sanh đúng là biết cách khiến người ta yêu thích."

Hôm nay lúc bọn họ trở về, Tống Sanh nghe bà nội nói một câu: "Mấy đứa nhỏ này đều ngoan, so với mấy đứa gần nhà chúng ta bị cháu sủng lên tận trời thì ngoan hơn nhiều."

Tống Sanh khẽ cười, sờ vết thương trên tay bị lúc bất cẩn khi chơi đùa: "Cháu thà để bọn trẻ nghịch ngợm gây sự, bởi vì thời điểm đó bọn chúng biết có người đang để ý bảo vệ mình, chỉ có những đứa trẻ không có ai dựa vào, bị hoàn cảnh ép mình trở nên trưởng thành, điều đó mới khiến người ta thấy đau lòng."

"Sau này nếu cháu có con, đứa bé khẳng định là Hỗn Thế Ma Vương, nhất định sẽ tra tấn cháu và ba của đứa bé, lúc đó hẳn rất náo nhiệt." Bà nội Tống thuận miệng cảm thán một câu, sau đó duỗi tay sờ đầu tóc hỗn loạn của cô, "Sanh Sanh à, cháu thích nơi này sao?"

"Cháu muốn ở lại, bà nội." Giống lúc nhỏ, Tống Sanh ôm lấy cánh tay của bà nội Tống, "Cho cháu ở lại đi."

"Bà nội là không yên tâm về cháu, bà lo cháu sẽ gặp người xấu, một thiếu nữ như cháu đâu thể giống anh mình da dày thịt béo. Xã hội này rất loạn, nếu cháu gặp chuyện, bà nội thật..."

Tống Sanh rối rắm một hồi, cắn môi, bỗng nhiên thò đầu lại gần, nhỏ giọng bên tai bà nội Tống.

Sau đó, buổi tối, thời điểm Tống Sanh cùng bà nội đi dạo trong vườn hoa, vô tình gặp Khuất Diễn Trọng. Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, Tống Sanh sờ sờ gương mặt đỏ ửng của mình: "Bọn nhỏ đều rất thích anh, nhưng cũng đều rất sợ, cháu cũng thế." Vô cùng thích, nhưng lại có chút sợ hãi.

Nhìn đứa cháu từ nhỏ được mình yêu thương xấu hổ ngượng ngùng, bà nội Tống đột nhiên cảm thấy buồn cười, cảm giác giống như thời điểm chính mình khi đó ở cùng ông bạn già.

Khoảng thời gian đó, bà và ông nội Tống để có thể ở bên nhau phải trải qua vô số trắc trở, không ngờ nhoáng cái đã trôi qua mấy chục năm, cháu gái của mình cũng đã có người trong lòng. Nghĩ như vậy, bà bỗng nhiên mỉm cười, cầm tay Tống Sanh: "Nhìn là biết chàng trai đó có thể kiềm chế được cháu và trẻ con."

Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, được người lớn cho phép, Tống Sanh quả thực cao hứng tới say, nếu được hiện tại cô sẽ chạy đi uống rượu. So với anh trai Tống Ly Nguyên, tửu lượng của cô thật sự không tệ.

Sau khi tiễn bà nội Tống đi, Tống Sanh bay nhảy một đường về nhà. Có lẽ vì quá vui sướиɠ, cô té ngã ngay trước cửa nhà mình, đúng lúc Khuất Diễn Trọng ở bên đối diện mở cửa.

Thấy Khuất Diễn Trọng vẫn duy trì tư thế bước một chân ra nhìn mình, Tống Sanh sửng sờ một lúc, hành động đầu tiên chính là vội đưa tay che váy của mình.

Còn về Khuất Diễn Trọng, anh đã không có cách nào nói rõ là cố ý hay vô tình mà đưa mắt nhìn qυầи ɭóŧ cô gái trước mặt này đang mặc.