Châu Thanh phì cười: “Anh xem ảnh tình đầu của em rồi khen đáng yêu, không biếи ŧɦái? Chẳng lẽ bệnh hoạn?”
Nếu không vì nghĩ đến vế đằng trước, chắn chắn, Lục Hoài Nam sẽ lập tức đè Châu Thanh xuống giường, cho cô biết thế nào là biếи ŧɦái, thế nào là bệnh hoạn.
“Không phải khen anh, mà là khen em đáng yêu.”
Châu Thanh hơi sững người: “Anh…nhớ rồi à?”
Lục Hoài Nam hôn mạnh vào má cô, “Chưa từng quên, sao phải nhớ?”
Không đúng!
Nếu đã biết trước, lý do gì anh không điều tra ra danh tính của cô? Còn có rất nhiều móc xích bị ẩn nữa.
Châu Thanh hoàn toàn bị anh làm rối trí.
“Nhưng mà, anh không ngờ mình lại là tình đầu của em.”
“Hả? À,…” Vài giây định hình, Châu Thanh nói: “Em cũng không nghĩ rằng từng ấy năm, em vẫn nhớ anh.”
Lục Hoài Nam khựng lại.
Vậy ra, quãng thời gian dài đằng đẵng, cô nhóc chưa đừng hẹn hò với một ai, là vì trong tim luôn cất chứa hình bóng của một người.
“Tiện, anh tiết lộ cho em một bí mật.”
Em nên tò mò?
“Bí mật gì?”
“Những năm qua, anh không thể rung động với bất kì ai, vì không tìm được cảm giác như em mang lại.”
Người ta nói, tình đầu của một người con trai là một thứ gì đó rất kì diệu. Dù cho không thể cùng nhau đi đến cuối chặng đường, nhưng mãi mãi là mối tình khiến họ khắc cốt ghi tâm.
“Anh không thể rung động, không thể yêu đương, nên ba mẹ luôn hối thúc anh đi xem mắt, mai mối, trăm phương ngàn kế tìm bạn gái cho anh.”
Ồ, là em hại anh rồi?
“Nhưng bây giờ, anh đã có vợ.”
Còn gì tuyệt hơn khi được cùng người mình yêu se duyên kết tóc, nên vợ nên chồng, hơn nữa còn là tình đầu, suốt ngần ấy năm, chưa một lần phai nhạt.
Châu Thanh mừng như trẩy hội, suýt chút hôn anh, nhớ đến mình vừa tốn bao nhiêu công sức tô son thật xinh xắn, thôi vậy.
“Xem như chúng ta hòa.”
Lục Hoài Nam âu yếm ôm cô, giọng anh trầm hơn, giống như bị tâm sự đè nặng: “Không hòa, anh có lỗi với em.”
Châu Thanh chưa kịp tiêu hóa xong, Lục Hoài Nam nói tiếp: “Xin lỗi em, anh không nên nóng nảy mà phá nát cái bánh đó, làm em giận, anh…anh không nghĩ em ghét anh đến vậy.”
Châu Thanh nhẹ đẩy Lục Hoài Nam, đầu mọc đầy những dấu hỏi chấm: “A? Em chỉ buột miệng nói ra thôi mà?”
Lục Hoài Nam cũng bắt đầu lơ ngơ: “Vậy, chiếc bánh nát thứ hai…không phải vì ghét anh?”
Gì đây? Sao mọi chuyện càng ngày càng rối tung lên hết thế?
“Anh nói gì vậy? Em tặng anh là nguyên vẹn…Đợi chút, anh kể lại mọi chuyện cho em xem nào.”
“Năm đó, ngày anh đến để mừng sinh nhật em, có thằng nhóc đưa anh một hộp giấy, nói anh mở ra sẽ hiểu. Bánh nát bấy, hộp nguyên vẹn, anh nghĩ em ghét anh nên mới…nó nói em chuyển đi rồi, không muốn anh tìm em.”
Ừm, mẹ kiếp! Thì ra là thế.
Châu Thanh nhẫn nhịn, hít thở đều, ngăn bản thân không vì cơn tức mà văng tục trước anh.
“Hoài Nam.”
“Ừm?”
“Thằng ranh đó là Dư Nghiêm, trò của nó, anh…tuyệt đối đừng đế ý.” Châu Thanh hai tay bóp nhẹ má anh, “Em chưa từng ghét anh, cũng chưa từng nghĩ xấu về anh, biết chưa?”
“Dư Nghiêm?”
Người đàn ông dạo trước nửa đêm gọi điện cho cô?
Châu Thanh miễn cưỡng gật đầu, nhịn, nhịn, nhịn!
“Tống Nặc tên thật là Dư Nghiêm, anh gặp qua rồi.”
Giờ thì, Lục Hoài Nam hiểu, lý do tại sao khi cậu ta xoa đầu Châu Thanh rồi nhìn anh cười, nụ cười quái dị quen thuộc, nhưng không thể nhớ rõ mình đã gặp ở đâu.
Thủ đoạn và tình huống, như một khung mà đúc.
Đáng lẽ, anh nên sớm nhận ra thằng nhóc năm đó mới phải.
Chỉ trách không thể chặt đứt cái đuôi này từ 14 năm trước, để nó vẫn lởn vởn, tác quai tác quái trước mặt mãi đến bây giờ.
Châu Thanh nhìn anh trầm mặc mất nửa ngày, không nhịn được mà lên tiếng: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi đăng kí kết hôn.”
Lục Hoài Nam trong lòng vẫn còn khó chịu, tức mình, hôn mạnh cô nhóc thêm mấy cái nữa.
“Dừng!” Châu Thanh che má mình, cản người đàn ông lại: “Em mới bôi kem chống nắng, còn hôn nữa sẽ đi viện rửa ruột đấy.”
Lục Hoài Nam chuyển ánh nhìn sang đôi môi đỏ đỏ hồng hồng vì son kia, Châu Thanh nhìn ra ý đồ của anh, kiên quyết: “Cũng không được!”
Lục Hoài Nam chỉ đành gượng cười trong nuối tiếc, tối về, anh sẽ ‘xử’ gọn sau.
“Ồ, vậy đi thôi.”
***
Lục Hoài Quân cầm sổ hộ khẩu đứng trước cổng với cô út, hai anh em thấp thỏm lo âu.
“Anh ba, anh hai thật sự hết đường rồi ạ?”
Lục Hoài Quân cũng đang rất loạn, nói: “Anh sẽ nghĩ cách, chắc không đến mức phải bán nhà.”
Chiếc Audi Q7 màu đen dừng trước mặt hai người, tấm kính hạ xuống, một cánh tay thò ra.
“Sổ hộ khẩu?”
Lục Thanh Viên chuẩn bị vặn cót khuyên nhủ anh hai đừng làm càn, đột nhiên rạng rỡ vì sự xuất hiện của người ngồi ghế phó lái.
“A! Chị dâu.”
Châu Thanh vui vẻ đáp lại: “Chào hai anh em.”
Lục Hoài Quân đưa sổ hộ khẩu cho Lục Hoài Nam, hỏi: “Hai anh chị đi đâu vậy ạ?”
“Đăng kí kết hôn.”
Chiếc xe nhanh chóng vụt mất, Lục Thanh Viên chôn chân tại chỗ, tay lơ lửng trong không trung, còn…chưa kịp mở cửa.
“Anh hai, em còn chưa lên mà!”
***
Ngày lễ, Ủy ban nhân dân khá vắng vẻ, may mắn, đơn vị làm thủ tục kết hôn vẫn hoạt động.
Châu Thanh nhìn Lục Hoài Nam không một giây suy nghĩ mà ký liền vào tấm giấy bìa đỏ, nghịch ngợm châm chọc anh: “Dứt khoát thật, còn kí bút mực, anh không sợ sau này sẽ hối hận à?”
“Sẽ không!”
“Vậy…bây giờ em hối hận thì sao?”
Lục Hoài Nam đứng phắt dậy, nắm bên tay đang xoay xoay cây bút của Châu Thanh, đặt trước tấm giấy.
“Ký! Bây giờ biết hối hận thì trễ rồi.”
Anh sẽ không để ngày đó xảy ra, ngày mà em hối hận vì lấy anh, vĩnh viễn, không bao giờ.
“Rồi rồi, để em ký, anh cứ làm như em sẽ chạy mất không bằng.”
“Chính là sợ em chạy mất.”
Di chuyển đến phòng chụp ảnh, Lục Hoài Nam lôi trong túi áo một chiếc hộp nhỏ màu trắng ngà, mở nắp.
Châu Thanh sáng mắt, là một cặp nhẫn làm bằng bạc cao cấp được thiết kế riêng.
Nhẫn của Châu Thanh đính chìm những viên kim cương nhỏ bao quanh, ở giữa đính nổi một viên làm điểm nhấn, kích thước chỉ to hơn một chút, tránh làm cô đau tay.
Nhẫn của Lục Hoài Nam đính chìm duy nhất một viên ở giữa, giản dị và không cầu kì.
Nhẫn tượng trưng cho em, tinh tế, yêu kiều, thuần khiết. Và anh, một ước nguyện, muốn yêu chiều một mình em, đến hết đời.
Lục Hoài Nam đeo nhẫn cho cô, nói nhỏ: “Anh không biết nói lời sến súa, nhưng anh sẽ học, nếu em muốn.”
Anh cầm chiếc nhẫn của mình lên, “Giúp anh.”
Châu Thanh đeo cho Lục Hoài Nam, rồi thì thầm bên tai: “Em không cần những thứ đó, em chỉ cần anh.”
“Nào, nhìn vào ống kính.”
“Một, hai, ba.”
Tách.
Tài khoản Instagram của Lục Hoài Nam lần đầu đăng tải một bài viết, bức ảnh đôi trai gái nổi bật giữa nền đỏ, tay khoe nhẫn, tay cầm giấy chứng nhận kết hôn, với dòng chữ: Chính thức là vợ chồng.
Tài khoản Instagram của Châu Thanh cũng đăng bức hình giống anh, ghim vào đầu trang, viết: Chính thức là vợ chồng hợp pháp.
***
Lục Hoài Nam nắm tay Châu Thanh, dạo quanh phố đi bộ.
Tiết trời đầu xuân về chiều, nắng chan hòa, giao thoa mùa đông nên se se lạnh, cái lạnh không dịu hơn mùa thu, mà hơi rét buốt.
Thời tiết này, ăn cay thì còn gì bằng.
Châu Thanh dừng trước sạp đồ nướng thơm nồng mùi ớt, Lục Hoài Nam tức khắc kéo cô đi, không nhắc nhở, là cảnh cáo: “Không ăn cay.”
Hương vị quyến rũ bao tử đang xa dần, cô không phục!
“Tại sao? Em muốn ăn.”
“Lần trước ai vì ăn cay mà nhập viện, quên rồi?”
Châu Thanh cố gắng níu kéo: “Sự cố, ăn một chút không sao đâu anh.”
“A! Thả em xuống.”
Lục Hoài Nam không nhiều lời, nhấc bổng Châu Thanh đưa vào xe, mặc sức cô nàng vùng vẫy.
Cuối cùng, Lục Hoài Nam đưa cô về nhà, lựa chọn an toàn cho bộ váy hơi ngắn kia của Châu Thanh.
Cô nàng tẩy trang xong, ngỏ ý phụ Lục Hoài Nam nấu ăn nhưng anh từ chối, muốn tự mình vào bếp. Cô đành lười nhác nằm dài trên sofa lướt điện thoại.
Tài khoản Instagram của cả hai đều là riêng tư, vì vậy, chỉ có bạn bè và người thân biết đến.
Dưới bài đăng của Châu Thanh, tràn ngập rất nhiều lời chúc. Đương nhiên, tổ 3 vẫn đặc biệt nhất.
Đoàn Trọng Tân mở đầu chuỗi bình luận: [Tay lái lụa lấy chồng rồi sao? Bất ngờ ghê, hôm nọ còn giấu giấu diếm diếm, né người ta như né tà. Ôi thần linh ơi!]
Sở Nghiên: [Ai rồi cũng bị quật thôi]
Tằng Hi kèm theo mặt cười: [Haha, đời ai biết trước, ngày mai ta sẽ ra sao]
Đồng Manh: [Chúc mừng tổ chúng ta có người lập gia đình]
Đang tủm tỉm cười, Hoằng Khoan búng cho một vố: [Em nó có giấu đâu, trưng ảnh người ta trong ví, do mấy người không thấy, chứ tôi thấy]
Đăng kí kết hôn rồi, cây kim này không cần giấu nữa, nhưng của ông anh thì khác.
Châu Thanh trả lời: [Hoằng Khoan, anh có quên gì không?]
Hoằng Khoan: [Ngàn lần xin lỗi, lỡ lời, hôm nào anh bù.]
Theo sau là những lời bình luận thể hiện sự tò mò của cả tổ, Hoằng Khoan đứng ra dẹp loạn: [Dừng! Đây không phải cái chợ]
Ngày hạnh phúc đó của Châu Thanh, ai ai cũng vui vẻ chúc phúc, duy chỉ có một người là không.