Chương 7
Mason lợi dụng không chút ngượng ngùng uy tín của ông có được do chung sức với Tragg. Bị quấy rầy một lần nữa trong ngày, bà quản lý cố che giấu nổi tức giận tự nhiên.
- A! - Bà nói - Lại cảnh sát!
Mason cười.
- Ồ, tôi đến không có gì là chính thức, mặc dù tôi định làm sáng tỏ sự việc... Tôi chỉ muốn gặp Coll một lúc và không cần báo trước cho anh ta. Nếu bà cho tôi mượn chìa khóa thì tôi sẽ không dám làm phiền bà nữa.
Mái tóc bà ta xõa xượi nom khá thảm hại, còn bộ mặt bự phấn thì phị ra vì ngủ.
- Chìa khóa... Căn hộ của Coll? Tôi sợ rằng...
- Đúng, một cái chìa khóa căn hộ. - Mason nhấn mạnh.
- À được! Tôi có nhiều, xin chờ một phút, tôi sẽ tìm cho ông một chiếc.
Trong khi bà ta kéo lê đôi giày tàng về nhà, Mason liền khép cửa lại và nhìn đồng hồ. Ông thấy rất rõ tốc độ của những giây phút quý báu nối tiếp nhau diễu hành, quay quanh mặt kính đồng hồ. Bà quản lý trở lại với chiếc chìa khóa.
- Nghìn lần cám ơn bà - Mason nói - Tôi lên xem có anh ta ở nhà không. Phòng số mấy nhỉ?
- 209.
- Vâng, một lần nữa xin cảm ơn bà. Chúng tôi sẽ quấy rầy bà không phải chỉ lần này thôi đâu.
- Còn một lần nữa sao?
- Đúng - Mason cười mỉm - Tôi tin rằng người chung sực với tôi - trung úy Tragg sẽ không tới muộn... chúng tôi làm lãng phí một đêm của bà.
- Ồ, không hề gì. Được giúp đỡ những đại diện của cảnh sát là một vinh dự đối với tôi, nhất là khi họ đều nhã nhặn đến thế.
Được thức tỉnh ngày càng tốt hơn, rõ ràng bà ta lấy làm hãnh diện về vai trò hợp tác không lấy tiền của mình đối với luật pháp. Mason quá vội để nịnh nhiều hơn nữa, ông bằng lòng mỉm cười thêm với bà và theo thang máy lên tầng hai.
Ông tìm thấy số 209 không khó khăn gì, vì cửa phòng được chiếu sáng. Khi gõ nhẹ vào cửa, ông nghe thấy tiếng một chiếc ghế bị đẩy đi và tiếng chân bước trên thảm. Coll mở cửa: Hiển nhiên là anh ta đang chờ đợi một ai đó, nên tỏ ra chưng hửng.
- Ông muốn gì? Anh ta hỏi - Tôi đã cho ông địa chỉ của cô ấy. Và đấy là tất cả những gì mà tôi biết được.
- Tôi muốn hỏi anh vài câu?
- Hỏi han vào giờ này ư? yhật buồn cười! Ở dưới kia ai đã cho ông lên? Ông là ai? Cũng là một cảnh sát à?
- Tôi là Mason, luật sư.
Nét mặt Coll đột nhiên thay đồi hẳn tựa như vừa ấn vào một cai nút, anh ta đã khiến những biểu hiện trên khuôn mặt độc lập với tình cảm.
- A! - Anh ta thốt lên, giọng yếu ớt.
Mason cũng khá cao, đủ để nhìn một phần căn hộ qua vai Coll đang đứng chắn khung cửa, chắc là không có ai. Ông nói:
- Sẽ khá phiền toái nếu nói chuyện ở hành lang.
- Nhưng cũng khá phiền nếu ông đến nhà tôi vào giờ này... ông có thể chờ tôi tới chiều nay, được không?
- Những câu hỏi của tôi không thể chờ anh được... Anh có biết ai đã gϊếŧ Lynk không?
Đôi mắt Coll nheo lại rồi từ từ mở rộng ra. Chúng tối sầm đến nỗi, dưới ánh đèn hành lang, không thể thấy được ranh giới giữa con ngươi và mống mắt.
- Đấy là một chuyện đùa phải không?
- Anh không biết rằng Lynk đã chết hay sao?
- Tôi không hề biết tí gì.
- Ông ấy đã bị gϊếŧ, vào khoảng nửa đêm.
Đôi mắt vẫn mở to, Coll hỏi:
- Ông Mason, ông có lợi ích gì trong chuyện này?
- Lợi ích chính của tôi là - Mason ung dung trả lời - tìm xem ai đã đầu độc cô Dilmeyer.
- Đầu độc?
- Đúng thế.
- Ông điên hay đây là kiểu đùa riêng của ông, hả?
- Tôi không điên và đây cũng chẳng phải trò đùa. Cô Dilmeyer đang ở bệnh viện.
Mason quan sát bộ mặt đang sững sờ của Coll và nói thêm vẻ lâm ly:
- Giữa cái sống và cái chết.
- Điề... điều đó đã xảy ra như thế nào?
- Một người nào đó đã bắn chết ông ta bằng súng ngắn... cỡ 32... ở lưng.
- Không, Esther...
- Ồ cô Dilmeyer... như thế này, người ta đã gửi cho cô ta kẹo sô- cô- la có tẩm thuốc độc. Và điều mà tôi muốn biết là cô ấy đã nhận kẹo lúc nào. Có phải là sau khi đi khỏi đây không? Hay là khi đang ở đây?
- Ông hiểu như thế nào là khi cô ấy đang ở đây?
- Chúng tôi biết rằng cô ấy đã ở đây vào buổi tối.
- Vào giờ nào?
- Tôi không thể nói chính xác. Trước mười một giờ rưỡi và sau mười giờ. Chúng tôi hy vọng rằng anh có thể xác định giúp.
Như thể phô trương quyền lực của mình, Mason lấy từ trong túi ra chiếc khăn mu- xoa tìm thấy trong buồng điện thoại. Coll giơ tay ra một cách máy móc cầm lấy khăn và xem xét.
- Đúng là khăn của cô Dilmeyer phải không? - Mason hỏi.
- Chắc gì tôi đã biết!
- Có, anh có biết.
- Không.
Mason ngước nhìn, hoài nghi. Coll lại nói.
- Nghĩa là... Tôi không thể nhận dạng nó một cách chắc chắn. Đó hình như là chữ cái đầu mà cô ấy thêu lên quần áo của mình. Nhưng tôi không phải là ngươi lo trang phục cho cô ta...
- Đồng ý. - Mason nói.
Chợt ông nghe thấy tiếng lạch cạch kim khí của thang máy, rồi tiếng buồng thang trống đi xuống.
- Thưa ông - Coll nói vẻ hấp tấp - Tôi rất tiếc không thể giúp ích... xin ông thứ lỗi, tôi sắp đi ngủ. Tôi cảm thấy không khỏe lắm...
- Xin anh cứ tự nhiên - Mason đáp - Tôi ngao ngán vì đã quấy rầy anh. Anh hãy tin rằng tôi làm như vậy là vì lý do: "Khẩn cấp"...
- Không, không có gì đáng vất vả cả. Xin chào ông, ông Mason.
- Còn một câu hỏi nữa. Tôi muốn biết rằng anh có biết là cô Dilmeyer đã ở đây khi tối không?
- Có.
- Nghĩa là anh không có mặt ở nhà à?
- Không phải luôn luôn. Nhưng xin ông hiểu cho, tôi không thể thông báo sự đi lại của mình.
- Anh nhìn thấy cô Dilmeyer lần cuối vào lúc nào?
- Tôi không biết. Tôi không muốn bị quấy rầy bằng câu chuyện ấy. Tôi không biết ai là kẻ có thể đã gửi sô- cô- la. Bây giờ, xin ông cho phép...
Anh ta định khép cửa nhưng Mason đã lấy vai chặn lại.
- Tôi không muốn độc ác - Coll nói với một sự điên dại lặng lẽ - nhưng tôi muốn đi ngủ...
- Nhưng thế là thế nào? - Mason vừa nói vừa đột ngột rút vai lại. Toàn bộ sức nặng của Coll đặt vào cánh cửa. Nó đóng sập lại. Thang máy đang đi lên, tiếng kêu rin rít của sắt thép. Mason nấp vào tường thềm cầu thang tối lờ mờ. Thang máy dừng lại và một người bé nhỏ béo lùn bước ra, có dáng vội vã. Ông này mặc quần áo buổi tối, áo khoác sẫm màu và một cái mũ cao thành, ông ta nhanh chóng lướt khắp hành lang, vừa đi vừa nhìn số phòng rồi dừng lại trước cửa phòng Coll, rướn nhìn vào trong và gõ cửa. Cửa mở, làm sáng rõ con người để Mason có thể nhìn kỹ. Ông này có những nét nặng nề và cái cổ dầy, cộng thêm đôi vai rộng và tầm vóc rất bự. Mason nghe tiếng Coll mời khách vào.