—————-Editor: Mèo————
Sau khi nghe đoạn voice chat hai giấy của Phó Miêu xong, Dung Hạc đóng lại tất cả các cửa ra vào và cửa sổ trong nhà, nghe đi nghe lại không dưới năm lần mới xác nhận được: Lục Tiêu Viễn muốn nói chuyện yêu đương với cậu, chứ không phải là Lục Tiêu Viễn muốn đánh cậu, hay là Lục Tiêu Viễn muốn làm sáng tỏ chuyện yêu đương với cậu.
Nhịp tim của Dung Hạc nhanh đến khó tin, cảm giác như đang mơ vậy, nhịn không được gửi một đoạn voice chat: “Chị Miêu, không phải chị cũng là fan CP chứ.”
Chị Miêu trực tiếp gọi điện thoại đến, mở miện nói: “Fan CP gì cơ? Cậu cho rằng chị Miêu của chị rất rảnh rỗi à?”
Dung Hạc căng giọng hỏi: “Vậy thì chuyện quái gì đang xảy ra vậy ạ?”
Khi Phó Miêu giải thích rõ ràng tình hình trên điện thoại, toàn bộ quá trình Dung Hạc đều ở trong trạng thái nửa thất thần, một chốc lại cắn móng tay, chốc lại mím môi, nhưng cậu vẫn hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nói đơn giản thì là, phòng làm việc của Lục Tiêu Viễn bảo đâm lao đành phải theo lao, hai người giả vờ như đang hẹn hò, vừa dập tắt được dư luận, vừa phá vỡ những tin đồn khác về Lục Tiêu Viễn.
Lục Tiêu Viễn gần đây có rất nhiều scandal tình ái, bị người khác ở trong tối hắc rất thảm, nào như nói hắn thay người yêu hơn thay áo, kết quả khiến cho danh tiếng của hắn bắt đầu có dấu hiệu giảm sút.
Trong thời đại Internet, rất nhiều người ăn dưa chỉ vì muốn tìm sự kí©h thí©ɧ, chứ cũng chả thèm quan tâm đến sự thất lắm, chỉ cố gắng nhắm mắt làm ngơ, chưa kể còn có người muốn hạ bệ hắn.
Đối phương đầu tiên sẽ tung ra một loạt tin đúng sự thật, sau đó thì các tin nửa thật nửa giả, mọi người sẽ theo quán tính mà coi đó là thật.
Kiểu nghe nhìn lẫn lộn này không hiếm trong ngành công nghiệp giải trí, tuy cũ rích nhưng dễ dùng.
Mặc dù mấy loại tin đồn thất thiệt này cũng không tạo thành đòn chí mạng, nhưng đối với một minh tinh đang thu hút rất nhiều sự chú ý, một khi hình tượng tiêu cực trước công chúng được hình thành sẽ rất khó phá bỏ, trừ khi phải tìm một loại hình tượng khác để thay thế.
Đồng hồ quả lắc trên đầu vang lên từng tiếng “Đa Đa”, Dung Hạc nhìn chằm chằm hotsearch trên máy tính bảng, tỷ lệ thảo luận vẫn không ngừng tăng lên, trong tâm trạng rối loạn cùng cực rốt cục rút ra được một tia lí trí, đưa ra nghi vấn mang tính then chốt: “Anh ấy có nhiều đối tượng scandal như vậy, sao phải tìm đến em chứ…”
Phó Miêu nói: “Trước cậu, nhưng đối tượng scandal của Lục Tiêu Viễn đều là người khác giới, nói chuyện yêu đương với cậu là việc tốt nhất để gạt bỏ mọi scandal trước đó, nhân tiện đắp nặn thêm hình tượng dám làm dám nhận, vừa vặn cậu lại là người khiêm tốn, trong sạch, không có scandal trong vòng.”
Dung Hạc suy nghĩ một chút, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, mở miệng: “Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, Dung Hạc, cậu nên hạ thấp cái tôi xuống một chút, dù sao cũng cũng không nổi tiếng lắm, nhưng Lục Tiêu Viễn thì lại khác, anh ta có địa vị gì, có lưu lượng như thế nào cậu không rõ à? Cậu bây giờ rất cần nhiệt độ, chỉ là giả vờ yêu đương cũng có phải kết hôn đâu, cậu cũng chả mất miếng thịt nào, chờ khi sự việc qua rồi, nhiệt độ cậu cũng có rồi, hai người có thể tuyên bố chia tay trong hòa bình với mọi người.”
Tốc độ nói của Phó Miêu như bắn súng liên thanh.
Cô lớn hơn Dung Hạc mười tuổi, luôn coi cậu như em trai, luôn trìu mến gọi cậu là “Hạc bảo”, rất ít khi gọi thẳng tên của cậu, lại còn dùng giọng điệu nghiêm túc như thế nói chuyện với cậu.
“Hơn nữa cậu không phải là gay sao? Cậu cũng đã tuyên bố với mọi người tính hướng của mình rồi, một cuộc làm ăn như này với cậu cũng đâu có lỗ gì đúng chứ.”
Xu hướng tính dục của cậu là Dung Hạc công bố cách đây ba tháng.
Đoàn đội của nữ số hai trong đoàn phim muốn xào CP với cậu, cậu không đồng ý, đoàn đội đối phương bèn mua thủy quân hắc cậu, cậu không thể làm gì bèn tiếp công bố xu hướng tính dục của mình trên weibo. Phó Miêu biết chuyện, huyết áp tăng vọt, suýt chút nữa tăng xông mà chết.
Bởi vì bài đăng trên weibo của cậu, bên quan hệ công chúng cũng không xử lí được, nên theo như Phó Miêu thấy, lần này paparazi chụp trộm được chuyện kia chính là trong cái rủi có cái may, không ngoa khi nói mọi sự chờ đợi đều xứng đáng.
Ở đầubên kia điện thoại, ngón cái tay trái của Dung Hạc co quắp dưới bốn ngón tay còn lại, các khớp xương bị nắm chặt đến hiện ra màu trắng xanh.
Cậu trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Vậy thì cũng không nên đói bụng ăn bừa chứ.”
Giọng cậu nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng đã bắt đầu sử dụng thành ngữ lung tung.
Phó Miêu nghe vậy bèn thở dài: “Hạc bảo, không phải cậu không biết chị đặt kì vọng vào cậu nhiều như thế nào, bình thường có tài nguyên tốt đều nghĩ đến cậu đầu tiên, cũng bởi vì cậu có tư chất tốt, cũng chịu được kham khổ, vốn dĩ có thể nổi tiếng… Haiz, nói chung lần này là cơ hồi rất tốt, bên phía Lục Tiêu Viễn cũng đang đau đầu chuyện đổi chiều dư luận, hai người các cậu, một người cần lưu lượng, một người cần danh tiếng, cậu nghĩ thử mà xem, chuyện này chính là đôi bên cùng có lợi.”
Dung Hạc xưa nay là người ăn mềm không ăn cứng, cậu sợ nhất có người đánh bài tình cảm trước mặt mình, đặc biệt là người gần gũi với cậu, hoặc là người có ơn với cậu, Phó Miêu vừa vặn có đủ cả.
Cậu cầm lấy cốc nước trên bàn uống mấy ngụm nước lạnh, sau khi bình tĩnh lại mới hoit: “Chị Miêu, cị có chắc chắn, Lục Tiêu Viễn đồng ý chuyện này không?”
Phó Miêu nói: “Đây là đề nghị do phòng làm việc của Lục Tiêu Viễn đưa ra, nhưng chúng ta mới là người có quyền quyết định. Chỉ cần chúng ta gật đầu, chuyện này mới coi như thành giao. Cậu yên tâm, bên phía Lục Tiêu Viễn còn nóng lòng hơn chúng ta.”
Dung Hạc lại hỏi: “Vậy thì phòng làm việc của Lục Tiêu Viễn, Lục Tiêu Viễn có thể tự mình quyết định không?”
Phó Miêu cười hai tiếng hỏi: “Cậu đoán xem?”
Nghe giọng điệu trả lời cũng như không của Phó Miêu, Dung Hạc nhận ra cậu đang hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn. Với địa vị hiện tại của Lục Tiêu Viễn, hắn đã thể hoạt động tư do rồi, cũng không cần nhìn ánh mắt của người khác để làm việc, chuyện hắn không muốn làm thì làm gì có ai ép được.
Nếu kế hoạch thương mại này là ý của Lục Tiêu Viễn…
Dung Hạc nắm chặt điện thoại di động, gật đầu, nhớ đến chị Miêu không nhìn thấy, khẽ “Ừ” một tiếng.
Thấy thái độ của Dung Hạc rốt cuộc cũng dịu xuống, giọng điệu của Phó Miêu cũng thoải mái hơn rất nhiều, còn nói đùa: “Chàng trai trẻ, cậu vẫn chưa biết hết sức hút của Lục Tiêu Viễn đâu.”
“Ha ha, đúng vậy…” Ở nơi Phó Miêu không nhìn thấy, Dung Hạc nắm cổ áo của mình kéo kéo, khóe miệng kéo lên một nụ cười gượng gạo.
Lục Tiêu Viễn có bao nhiêu hấp dẫn, cậu là người rõ ràng nhất. Rốt cuộc đã mười một năm trôi qua, đối phương vẫn có thể vững vàng chiếm lĩnh đỉnh cao trong tim cậu.
Phó Miêu nói qua lại một lần về những đề xuất của bên phía Lục Tiêu Viễn, và bảo cậu chiều mai đến phòng làm việc của Lục Tiêu Viễn cùng cô, hai bên họp một chút.
Nhân tiện cô cũng hỏi sao Dung Hạc có thể bắt chuyện được với Lục Tiêu Viễn.
Dung Hạc nói chuyện mình đi trả đồng hồ cho người ta và có vết bẩn trên mặt, sau đó còn cố ý bổ sung thêm: “Thật ra em với anh ấy không làm gì cả, chủ yếu là do cắt câu lấy nghĩa thôi.”
Phó Miêu cũng không nghi ngời gì mà nói: “Chị cũng nghĩ thế, hai cậu làm sao có thể như cái blog kia nói được. Với cái tính người khác chớ tới gần của Lục Tiêu Viễn, nếu như cậu ta đã chủ động lau mặt cho cậu, thì có thể thấy ấn tượng đầu tiên của cậu ta với cậu khá tốt đó.”
Hầu kết Dung Hạc trượt lên trượt xuống, nhanh chóng “ừm” một tiếng.
Trước khi cúp điện thoại, Dung Hạc nhớ đến một chuyện: “Nhân tiện, chị Miêu, chuyện lần trước em nói tiến triển đến đâu rồi ạ?”
Phó Miêu nói: “Có người vừa rời khỏi phòng chuyển phát nhanh ở tầng dưới công ty, chị đã chào hỏi qua với người ta để giữ chỗ rồi.”
Dung Hạc cảm kích nói: “Cảm ơn chị Miêu.”
Phó Miêu cười nói: “Khách khí với chị làm gì, chỉ cần cậu có thể yên tâm làm việc của mình, mạnh dạn thêm chút nữa, những chuyện khác chỉ cần chị Miêu có thể làm thì đều sẽ giúp cậu làm hết.”
Phó Miêu rất bận nên Dung Hạc không dám quấy rầy thêm, cúp điện thoại liền ngắt kết nôi internet, lững thững ra ban công, đứng bên cửa sổ nhìn bầu trời xám xịt một lúc lâu.
Vòng giải trí vĩnh vienx được bao phủ bởi lớp hào quang lấp lánh, ngoại giới chỉ biết Lục Tiêu Viễn là minh tinh hàng đầu, phông quang vô hạn, sáu năm ra mắt đều thuận buồm xuôi gió, chỉ có Dung Hạc là người trong nghề, mới hiểu rõ tình cảnh của Lục Tiêu Viễn.
Từ ngày bộ điện ảnh đầu tiên nổi lên, Lục Tiêu Viễn đã bị đàn sói rình rập.
Độ nổi tiếng của hắn càng cao, kỹ năng diễn xuất lại càng tốt, ngoại trừ hơi lạnh lùng ra thì hầu như chẳng có chút khuyết điểm nào, những người đang nhìn chằm chằm vào hắn không thể bới móc được gì, chỉ có thể bịa đặt chút chuyện về nhận phẩm hắn, nói bừa một số chuyện không có thật khiến hắn luôn bị scandal quấn thân. Cuối cùng hắn cũng không còn cách nào khác phải chọn cách “thừa nhận” chuyện ít tác động tiêu cực nhất.
Tất cả những chuyện này đều giống như chuyện đã xảy ra mười năm trước ở trường học.
Nhưng Dung Hạc không thể giống như trước kia, ăn nói ngông cuồng, nói mình sẽ bảo vệ Lục Tiêu Viễn được nữa, bởi Lục Tiêu Viễn đã sớm đến vị trí mà cho dù cậu kiễng chân lên cũng không thể với tới.
Cho nên, nếu như Lục Tiêu Viễn cần dùng cậu để giải quyết phiền phức, cậu thực sự rất sẵn lòng giúp đỡ. Một chút cũng không liên quan đến lợi ích mà chị Miêu nói.
Dù sao những thứ cậu nợ Lục Tiêu Viễn cũng không có cách nào trả lại.
*****
Trong cuộc họp ngày hôm sau, vì để tạo ấn tượng tốt với Lục Tiêu Viễn, Phó Miêu chở Dung Hạc đến rất sớm.
Địa điểm họp là trên tầng 22.
Mười lăm phút sau, Lục Tiêu Viễn cũng đến.
Hôm nay hắn mắc một bộ quần áo thể thao giản dị màu xanh đạm, phối bừa với một kiểu tóc, không còn cảm giác xa cách như ở trong bữa tiệc.
Phó Miêu chào hỏi xong, kéo ống tay áo của Dung Hạc, Dung Hạc giống như được lên giây cót lập tức nói: “Xin chào thầy Lục.”
Lục Tiêu Viễn thoáng gật đầu một cái, nhìn không ra cảm xúc, thong dong đi qua Dung Hạc và Phó Miêu, bước vào phòng họp.
Phía sau là người đại diện Tôn Duệ, vị trợ lí mà Dung Hạc đã từng gặp một lần Tề Hòa và một vị bên phòng quan hệ công chúng.
Dung Hạc chào hỏi từng người một, thái độ khiêm tốn, đúng mực.
Sau khi mọi người ngồi vào vị trí, trợ lý nhỏ Tề Hòa rót trà cho từng người, sau đó đóng cửa sổ, cuộc họp bắt đầu.
Vẻ mặt không thích của Lục Tiêu Viễn đêm đó vẫn quanh quẩn trong lòng Dung Hạc, tựa như những chiếc gai nhỏ thỉnh thoảng trồi ra, dễ dàng làm cậu bị thương.
Cậu không có cách nào xác định thái độ của Lục Tiêu Viễn đối với mình hiện giờ là gì, vì vậy cậu vẫn luôn cúi đầu, giả vờ đọc tài liệu, im lặng nghe người khác nói, đợi đến khi điểm đến tên mình, cậu mới mở miệng nói mấy câu.
Lục Tiêu Viễn không nói chuyện, mặt không đổi ngồi ở đó, khí thế bất phàm.
Sáu người ngồi quanh một chiếc vàn dài bằng đá cẩm thạch đen, cùng nhau bàn luận về việc hai con người “không quen nhau” sẽ yêu đương như thế nào, còn viết ra một văn bản thỏa thuận…
Khung cảnh này rất khó hình dung.
Nhưng Dung Hạc lại nghĩ, nếu coi đây là diễn xuất thì bây giờ coi như đang là buổi học kịch bản, có vẻ như vậy sẽ không khó xử lắm.
Thỏa thuận là bên phía Lục Tiêu Viễn chuẩn bị, Tôn Duệ đưa cho mọi người đọc qua một lượt.
Sau khi mọi người đọc xong, đưa ra kiến nghị sửa đổi, anh ta vỗ tay nói: “Cả hai đều là diễn viên rất ưu tú, đã diễn không ít cảnh tình cảm. Cho nên lần hợp tác này cũng không khó, chỉ là dựa trên sự tự nguyện của cả hai bên, về cơ bản mọi việc đã xử lí xong xuôi hết rồi. Ngày mai, sau khi chính thức thông cáo báo chí, có thể lúc đầu sẽ phát sinh một số tranh cãi, nhưng rất nhanh sẽ phát triển theo hương mà chúng ta hi vọng.”
Tôn Duệ nhìn thấy Dung Hạc có chút do sự, nên cũng bỏ chút thời gian giải quyết việc chung ra, nhấp một ngụm trà, động viên: “Tình cảm là chuyện riêng của mỗi người, sau khi danh tiếng và nhiệt độ giảm xuống, truyền thông cũng sẽ không đào bới quá nhiều nữa, cũng không cần phải lúc nào cũng đút cơm chó cho bàn dân thiên hạ, cho nên, Dung Hạc, cậu không cần tự tạo áp lực cho mình.”
Xương ngón tay của Lục Tiêu Viễn cong lên, tùy tiện gõ lên bàn.
Tôn Duệ lập tức nói: “Nhưng thỉnh thoảng vẫn phải phát cơm chó trước mặt truyền thông.”
Nhưng mà Tôn Duệ nghĩ sai rồi, Dung Hạc không phải vì cái “kế hoạch yêu đương” này mà do dự, cậu cũng không phải là người thiếu quyết đoán, một khi đã quyết định rồi thì sẽ không thay đổi, nhưng mà…
Cậu giơ tay lên, ra hiệu mình có chuyện muốn nói.
Ánh mắt mọi người đều dồn hết về cậu, bao gồm cả Lục Tiêu Viễn.
“Điều 9.5 này..”
Cậu cắn đầu lưỡi không nói tiếp, bởi vì điều 9.5 là như thế này ——
[Trong thời hạn hợp đồng, Dung Hạc phải ở trong nhà Lục Tiêu Viễn.]
Tôn Duệ bĩu môi, biểu thị mình không muốn giải thích, vì đây chính là do Lục đại minh tinh tự mình thêm vào.
Cũng chỉ là thỏa thuận thương mại thôi, Lục Tiêu Viễn thế mà nguyện ý chia sẻ không gian riêng tư với Dung Hạc, Phó Miêu cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên bèn nói: “Mời vừa nói chuyện yêu đương mà đã sống thử á, vậy thì nhanh quá rồi.”
Nghe vậy, Lục Tiêu Viễn hắng giọng.
Phó Miêu còn tưởng Lục Tiêu Viễn vẫn luôn trầm mặc từ đầu đến cuôi đưa ra được cao kiến gì, ai ngờ môi hắn vừa động đã phun ra hai chữ: “Không nhanh.”
Phó Miêu suýt chút nữa sặc nước bọt, nhìn về phía Dung Hạc ý muốn hỏi cậu có đồng ý không.
Suy cho cùng đây cũng là thỏa thuận song phương, phải chú ý ngươi tình ta nguyện, bất kể nội dung gì cũng đều cần hai người trong cuộc gật đầu mới có thể thông qua.
Nhưng sau khi Lục Tiêu Viễn mở miệng, Dung Hạc co rúm người lại, như một con trai đang đóng vỏ lại, toàn thân đếu viết hai chữ “đồng ý”.
Phó Miêu không thể làm gì khác ngoài gạt bỏ nghi ngờ của mình sang một bên.
Dù sao sống thử cũng rất tốt, giúp củng cố mối quan hệ, chỉ cần Dung Hạc nguyện ý là được.