Chương 6

—————–Editor: Mèo—————-

Đây là câu đầu tiền Lục Tiêu Viễn nói với cậu sau cả bữa tiệc, như có một luồng điện xẹt qua ngực trái, khiến cậu tê dại.

Cậu đúng là mới ăn món điểm tâm có vừng.

Ở trước mặt Lục Tiêu Viễn, dường như mọi sự lúng túng đều được khuếch đại đến vô hạn.

Ngọn đèn đường màu trắng lạnh lẽo trên đầu cậu lập tức trở thành ánh mặt trời mùa hạ chói chang, tai cậu nóng bừng, vừa định chạm vào mặt thì một bàn tay to lớn, thon dài đưa lên má cậu, bàn tay đang dơ lên của cậu đông cứng lại như bị nguyền rủa.

Ngón tay Lục Tiêu Viễn không nhẵn nhụi, vô cùng thô ráp, có rất nhiều vết chai, cảm giác cọ xát vào da mặt vô cùng rõ ràng. Nhất là khi hai má đã bị gió Bắc làm đông lạnh, cảm giác đó càng thêm mãnh liệt, tê dại trong phút chốc qua đi, trên mặt có chút đau.

“Tay của anh…”

Dung Hạc kinh ngạc lẩm bẩm, bất giác đưa tay lên chạm vào ngón tay đang chạm vào mặt mình, đầu ngón tay vừa định chạm vào liền bị nắm chặt.

Lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay cậu hơi siết chặt lại khi cậu muốn thu tay, mang theo sự run rẩy hiếm thấy.

Trước khi cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay đó, Lục Tiêu Viễn đã nhanh chóng buông tay ra.

Sau một hồi cảnh giác, ánh mắt sắc bén của Lục Tiêu Viễn nhìn về phía bồn hoa cách đó mấy mét.

Bụi cây được cắt tỉa cẩn thận có vẻ hơi động đậy, nhưng lại giống như bị gió thổi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Mọi thứ xảy ra rất nhanh, Dung Hạc chẳng kịp nhìn rõ.

Cậu ngây người nhìn bàn tay bị gỡ ra của mình, khi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Lục Tiêu Viễn lộ ra vẻ cảnh giác.

Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả gió đêm cũng ngừng thổi, bốn bề vô cùng vắng lặng.

Nếu như vừa rồi có chút xấu hổ, thì giờ phút này Dung Hạc chỉ muốn tìm cái lỗ đểu chui xuống.

Cậu chưa từng nghĩ xem mình nên đối mặt với Lục Tiêu Viễn như thế nào, nhưng cũng không đến nỗi giống như bây giờ, giống như một người máy bị rối loạn chương trình, thường xuyên mắc lỗi, hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh của đại não, chứ đừng nói đến lễ độ đối nhân xử thế.

Nhịp tim và đại não cậu đều rối tung lên, gió bắc vô tình thổi loạn mái tóc cậu.

Cậu giấu bàn tay “bị từ chối” ra sau lưng, đặt ngón tay cái vào lòng bàn tay bấm bấm, không biết lúc này nên nói chuyện với nhau sau mười năm, hay nên chào tạm biệt rồi kết thích cuộc gặp gỡ lần thứ hai vội vàng và lúng túng này…

Tuổi hai mươi sáu cho cậu sự cân nhắc và lý trí, nhưng lại khiến cậu mất đi vẻ tùy ý và dũng cảm của tuổi mười sáu.

“Tôi…”

“Đã làm phiền cậu rồi.”

Hai ngưởi cùng nói một lúc.

Lục Tiêu Viễn khôi phục dáng vẻ bình thường, hắn lắc lắc cổ tay, nói: “Vì tôi mà phải đi một chuyến.”

Giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại không hề có sự xa cách nào.

Dung Hạc lập tức xua tay nói: “Không có gì, không có gì, đúng lúc tôi cũng định rời đi.”

Lục Tiêu Viễn liếc nhìn chiếc khăn quàng cổ và vạt áo khép lại vội vàng của Dung Hạc, không nói gì.

Lúc này, một chiếc xe bảo mẫu màu đen từ chỗ đậu xa cách đó không xa chạy đến, Tề Hòa, trợ lý của Lục Tiêu Viễn bước xuống xe, hỏi: “Anh, kết thúc rồi à?”

Lục Tiêu Viễn “Ừ” một tiếng.

Tề Hòa làm trợ lý của Lục Tiêu Viễn chưa được một tháng, còn chưa biết nhiều về thói quen xã giao của Lục Tiêu Viễn, vì vậy anh ta liếc nhìn Lục Tiêu Viễn, rồi lại nhìn về phía Dung Hạc, không xác định được cậu có muốn đi về cùng không.

Lục Tiêu Viễn tự mình bước đến mwor cửa xe, vừa định nói gì đó với Dung Hạc, Dung Hạc đã hiểu ý vung tay, lễ phép nói, “ Thầy Lục, vậy em đi trước đây”, sau đó quay người rời đi.

Giọng điệu và động tác đều tự nhiên như tiêu chuẩn của sách giáo khoa, nhưng trước mặt trường phái diễn xuất chân thực, vẫn để lộ sơ hở.

Lời nói không đến ba cầu bèn kết thuchs.

Lục Tiêu Viễn hơi nhíu mày, đứng ở bên cửa xa nhìn về hướng Dung Hạc rời đi tận hai phút đồng hồ.

Mặt trăng ló ra khỏi mây, ánh sáng trắng sáng rải lên vai Lục Tiêu Viễn, tựa như đang mạ lên một lớp trắng xám và lạnh lẽo, khiến hắn giống như một pho tượng thiếu sức sống.

Tề Hòa không rõ ngẩng đầu nhìn Lục Tiêu Viễn, không biết vì sao trong đầu lóe lên ba chữ “hòn vọng phu”, nhưng rất nhanh bị ý nghĩ bất chợt của mình dọa sự, luống cuống mím môi.

Người kia đã đi khuất, Tề Hòa không hiểu nổi cái không khí đen sì sì kia có gì đáng nhìn, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ ngập ngừng hỏi trong cái gió lạnh buốt xương: “Anh, đi dược chưa?”

“Đi thôi.”

Lục Tiêu Viễn thu hồi ánh mắt, trên môi nở nụ cười tự giễu, bước lên xe.

***

Sau khi từ khách sạn trở về chỗ ở của mình, Dung Hạc bị mất ngủ, trằn trọc đến tận sáng mới thϊếp đi được một chút, lại mơ một mạch mấy giấc mơ.

Cậu mơ thấy một ngày cuối năm từ nhiều năm về trước, cậu đứng ở con hẻm bên trường học phủ đầy tuyết đầu mùa đưa cho Lục Tiêu Viễn một chiếc đồng hồ.

Khi cậu đeo vào tay cho hắn, Lục Tiêu Viễn cúi đầu nói nhỏ vào tau cậu, đây là món quà năm mới đầu tiên trong đời hắn, hắn rất vui.

Cậu lén lút nhìn vẻ mặt Lục Tiêu Viễn —— đôi môi mỏng cong lên, trong mắt hắn lần đầu tiên hiện lên một tia sáng ngời, có thể coi là hào quang “Hạnh phúc”.

Nhiệt độ hôm đó rất thấp, nhưng bầu trời lại vô cùng trong xanh, hai người càng lúc càng gần, cho đến tận khi gió bắc cũng không thể luồn qua khoảng cách đó.

Tuy nhiên, khi hai trán chạm nhau, giấc mộng vỡ vụn, chỉ còn là cảnh tượng trong ký ức: Lục Tiêu Viễn đứng trong gió, dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành, nụ cười trên môi cũng đã biến mất. Hắn tháo đồng hồ ném xuống mặt tuyết, xoay người rời đi, rất nhanh chỉ còn lại một đốm sáng, đến bóng lưng cũng không chừa lại cho cậu…

Mười giờ sáng, điện thoại vang lên ầm ĩ.

Dung Hạc trùm chăn bông làm đà điểu nửa phút, khuôn mặt mệt mỏi vươn tay ra, sờ soàng trên bạn cạnh đầu giường một hồi, gõ xuống hai cái vật nhỏ rồi với lấy điện thoại.

Cậu nhắm mắt ấn nút nghe, bên tai truyền đến tiếng Trương Ngạn gào thét: “Hạc, sao cậu nhảy lên hot search rồi!”

Dung Hạc: “…”

Trương Ngạn lại rống lên: “Hạc, cậu con mẹ nó sao lại leo lên được hot search vậy!!!”

Dung Hạc: “…?”

Cậu một tên vô danh tiểu tốt chỉ có ba triệu người follow trên weibo, sao có thể nhảy lên hot search được?

Dung Hạc nhanh chóng cíp điện thoại, mở weibo, top 1 hot search có năm chữ treo lên đó——

# Lục Tiêu Viễn Dung Hạc #

Đằng sau còn có chữ “hot”, đỏ đến chói mắt.

Dung Hạc khϊếp sợ bấm vào, là một bài đăng trên Weibo của một tài khoản có tên “Quả lê muối thích ăn dưa”:

【 Muốn công khai yêu đương rồi à? Tối hôm qua, một số cư dân mạng chụp được ảnh Lục Tiêu Viễn nói chuyện lén lút với một người đàn ông, trong cả quá trình, Lục Tiêu Viễn đều vô cùng dịu dàng, hai người thỉnh thoảng còn cúi đầu thì thầm, cử chỉ vô cùng thân mật, không coi ai ra gì…

Qua thông tin điều tra, đối phương là Dung Hạc, nam diễn viên trẻ 26 tuổi, người từng đóng Vương gia Sở Tiêu trong “Điện hạ có rảnh không”. Ba tháng trước, Dung Hạc từng xuất quỹ trên Weibo, động thái này có thể có liên quan đến Lục Tiêu Viễn…

Trước đây, Lục Tiêu Viễn từng bị bóc ra vô sô tin đồn yêu đường, @Phòng làm việc của Lục Tiêu Viễn từng đăng tải nhiều văn bản bác bỏ tin đồn, mong mọi người ăn dưa lý trí…

Để biết thêm thông tin chi tiết, vui lòng bấm vào link >> 】

Đây là một bài viết vô cùng đáng tin cậy, hình ảnh kèm theo là hai bức ảnh Lục Tiêu Viễn chạm vào mặt Dung Hạc và nắm tay Dung Hạc trước sảnh tiệc, tiếp theo là ảnh chụp màn hình Dung Hạc xuất quỹ vào ba tháng trước trên Weibo.

Dung Hạc bấm vào ảnh, dùng hai ngón tay phóng to ra, không khỏi có chút trợn mắt ngoác mồm.

Nếu như chỉ nhìn ảnh chụp, vẻ mặt và ánh mắt của Lục Tiêu Viễn quả thực rất ôn nhu, ánh mắt chăm chú lại sâu thẳm, giống như đang nhìn trân bảo quý hiếm, ôn nhu đến mức tim cậu phải run lên.

Nhưng mà thực sự thì không phải như vậy, thậm chí còn ngược lại.

Bài viết được đăng cách đây hai giờ, số lượt đọc đã lên đến hàng trăm triệu người.

Không ít người qua đường ăn dưa hưng phấn bình luận: Mấy cô bạn gái tin đồn trươc kia hoặc là tung tin bằng miệng, hoặc là do mấy nghệ sĩ khác cọ nhiệt, hoặc là anti fan ngắt đầu bỏ đuôi mấy video hậu trường rồi tung tin bịa đặt, không đáng tin cậy, lần này thì khác nhé, có hẳn hình với việc thật luôn, hai người này còn chưa từng hợp tác với nhau, một trong hai người lại còn từng công khai xuất quỹ, tinh yêu này xem như là đúng rồi!

Như mấy blog đưa tin và cư dân mạng nói, đây không phải là lần đầu tiên Lục Tiêu Viễn dính tin đồn yêu đương.

Trong năm vừa rồi, Lục Tiêu Viễn liên tiếp bị bóc ra mấy người “bạn gái”, cứ ba ngày lại lên hotsearch một lần, bị các nghệ sĩ khác nhân cơ hộ cọ nhiệt độ, một vị nữ chính trong scandals thậm chí còn lên weibo đăng một lá thư tình mùi mẫn, nhưng lại chẳng nhắc gì đến Lục Tiêu Viễn, lại tựa như đang đáp lại cái thứ gọi là “tình yêu”.

Hôm nay, lần đầu tiên Lục Tiêu Viễn bị bóc ra mà có một tấm ảnh tương tác đầy xúc cảm như thế, đối tượng lại còn là đàn ông.

Hiện tại hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hóa, những người nổi tiếng cũng không còn cố tình che dấu xu hướng tính dục của mình nữa, cũng thỉnh thoảng có vài cặp đôi đồng tính công khai.

Hai tấm ảnh không phân thật giả này lại đẩy Lục Tiêu Viễn lên nơi đầu sóng ngọn gió, rất nhiều đề tài liên quan cũng xuát hiện, chẳng hạn như: #Lục tiêu Viễn có bao nhiêu đối tượng#, #Xu hướng tính dục của Lục Tiêu Viễn#, #anh dâu#,…

Sự chí ý của mọi người đều dồn hết về Lục Tiêu Viễn, chẳng mấy ai quan tâm đến vị nam chính còn lại, dù sao hai người bọn họ cũng chẳng có chút xíu liên quan nào, ngoại trừ một số cư dân mạng vào weibo Dung Hạc hỏi xem chuyện đó có thật không.

Ngón tay cái của Dung Hạc trượt một cách máy móc trên màn hình, ngay cả hơi thở cũng run rẩy, đầu óc càng thêm rối loạn.

Nếu không phải do đồ ăn dính trên mặt cậu ngày hôm qua, Lục Tiêu Viễn cũng không bị hàng ngàn người hiểu nhầm, thậm chí cậu còn chạm vào tay Lục Tiêu Viễn…

Bởi vì chuyện của mười một năm trước, cậu cảm thấy rất có lỗi với Lục Tiêu Viễn, nhưng bây giờ lại tự trách bản thân không biết phải làm gì mới được.

Lục Tiêu Viễn lẽ ra không nên gặp lại cậu.

Chỉ cần gặp lại cậu thì đều gặp chuyện xúi quẩy.

Người trong cuộc lòng như lửa đốt, bữa trưa cũng không muốn ăn, một số cư dân mạng bởi vì nhan sắc xứng đôi của cậu và Lục Tiêu Viễn, tính cách lại đối lập nhau, rất vui vẻ gặm CP chân thật này, ngay cả siêu thoại CP cũng được lập ra nhanh gấp 800 lần.

Về CP của Dung Hạc và Lục Tiêu Viễn, phản ứng của cư dân mạng có thể chia thành bốn loại ——

Fan CP:【Ngày 3 tháng 12 băm 20xx, móng nhà của đôi phu phu Lộc Nhung(1) đã được xây dựng, nhà mình đã mua rồi nha ~ hai anh đẹp trai sờ mặt, nắm tay, còn không mau lên thuyền!】

(1): Đồng âm với Lục Dung

Fan của Lục Tiêu Viễn:【 Cạn lời, anh Lục toàn bị người ta nhớ thương không à…Thời đại này ấy à, chó mèo ven đường đều có thể tùy tiện cọ à.】

Antifan của Lục Tiêu Viễn:【 Không thể nào, không có chuyện đó, thực sự có người dám ở cùng với thầy Lục cơ à? Không sợ ban đêm đi ngủ bị chôn sống trong đống đổ nát à. 】

Người qua đường: 【 Không biết thì hỏi, hiện tại chỉ cần là hai người đàn ông thì có thể uống rượu mừng à? 】

Đối với fan của Dung Hạc, tổ chức fan không nhiều, dưới làn sóng dư luận khổng lồ như thế hoàn toàn có thể bị nhấn chìm.

Những lười bình luận như vô số bàn tay xé toạc dây thần kinh của Dung Hạc. Cậu ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, dòng máu chảy ngược khắp người, đầu óc cậu có chút choáng váng, suýt chút nữa ngã khỏi ghế sô pha.

Nếu Lục Tiêu Viễn nhìn thấy hắn bị cưỡng chế thành CP với cậu, có lẽ sẽ tức điên lên.

Cậu nhớ đến sự cảnh giác và ghê tởm của Lục Tiêu Viễn khi cậu chạm vào, tim cậu đột nhiên đau nhói.

Đúng lúc này, người đại diện của cậu, Phó Miêu, gửi đến một tin nhắn thoại.

Nếu như Phó Miêu không nhắn tin mà gửi voice chat, chứng tỏ lúc này cô ấy đang rất kích động.

Dung Hạc nhìn hotsearch trên Weibo, có lẽ cậu biết chị Miêu đây là đang muốn chất vấn mình.

Cậu hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, quyết định sẽ nghênh tiếp trận bão táp đầu tiên.

Cậu dũng cảm ấn mở voice chat, một giây sau, giọng nói đầy phấn khích của Phó Miêu vang lên: “Hạc bảo, cơ hội của cậu đến rồi!”

Dung Hạc sửng sốt, gửi lại một dấu hỏi chấm.

Phó Miêu lại gửi đến một cái voice chat, Dung Hạc bấm nghe ——

“Lục Tiêu Viễn muốn nói chuyện yêu đương với cậu!”