Nhiệt huyết giống như núi lửa phun trào mới chỉ tiếp xúc một lúc với khí lạnh bên ngoài thì đã bị tuyết lở chôn vùi kín mít, đến một ngọn lửa le lói cũng chẳng thấy đâu nữa, chỉ còn lại rét lạnh thấu xương và nỗi bi thương sầu muộn vì cạn kiệt sức sống.
Một lần nữa trở về đáy vực không thấy ánh mặt trời, sự chênh lệch nghiêng trời lệch đất này khiến tôi không thể chịu đựng được. Gương mặt tôi vô cảm, trong đầu như hôn mê.
Hưng cảm rút đi tắt hết mọi tia sáng, cho dù trong mắt là ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà nhưng trong lòng tôi vẫn mãi chỉ là khoảng không trống rỗng chẳng có thứ gì.
Vắng lặng không bóng người. Tôi đạp xe lên cầu, khi sắp tới chân cầu thì tôi bỗng dưng nhớ ra bản thân đã bảo với Đường Phong Hành là sẽ cùng cậu ấy dọn dẹp văn phòng.
Tôi cảm nhận gió lạnh lướt qua gò má, chui vào phế quản, len lỏi trong từng lớp vải quần áo, mang đi nhiệt độ ấm áp của cơ thể.
Tôi mở miệng thì thầm, Đường Phong Hành, xin lỗi cậu, tôi không thể giữ lời.
Đúng như tôi đã tính trước, tôi chỉ cần hướng đầu xe đạp một chút là đã lao vào lỗ hổng kia rơi khỏi thành cầu, tiếng rơi xuống nước vang lên rõ ràng giữa con đường vắng vẻ lúc nửa đêm.
Cơ thể tôi quay cuồng giữa làn nước, tôi buông lỏng tay lái rồi chìm vào lòng sông, cảm nhận sự rét lạnh thấm sâu tận xương cốt. Làn nước chui vào ống quần, tay áo, cổ áo, ôm chặt lấy tôi kéo tôi dần chìm xuống, mọi thứ trước mắt chỉ là bóng tối vô tận. Làn nước cướp lấy không khí trong phổi tôi, sặc nước khiến cho cơ thể co giật kịch liệt, đầu đau như muốn vỡ ra. Trong sông lơ lửng rất nhiều rác rưởi, túi nilon cuốn lấy chân tay tôi, lúc này lỗ tai tôi cũng bắt đầu đau đớn. Tôi cam tâm tình nguyện mà từ bỏ hết thảy không khí, đón nhận nỗi đau tra tấn, lẳng lặng nhìn rất nhiều bọt khí đang lần lượt thoát ra.
Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đón lấy sự cô độc của mình.
Trước mắt tôi hiện lên một luồng ánh sáng trắng, an tĩnh hiền hòa, cảm giác nóng rực trong phổi và đau đớn tột cùng đều biến mất. Tôi nhìn thấy rất nhiều hình ảnh, hóa ra lúc chết thật sự có đèn kéo quân tiễn đưa, vô số khuôn mặt cả xa lạ lẫn quen thuộc xẹt qua trước mắt tôi, Chu Minh, Triệu Tuấn, Đường Phong Hành,… Những khuôn mặt tươi cười vừa mới gặp trong quán ăn quay cuồng giống như bị ném vào trong l*иg máy giặt rồi biến mất không chút dấu tích.
Những khuôn mặt đó tôi đều không thể chạm vào, u ám tối tăm.
Thế nhưng có một gương mặt dừng lại ở trước mắt tôi, trái tim tôi nhói lên như bị ai đó bóp chặt. Gương mặt dịu dàng ấy mang theo vầng sáng nhu hòa rất giống với khuôn mặt của tôi, lúc ngủ ôm tôi vào lòng thì những sợi tóc dài cọ lên mặt tôi ngưa ngứa, trên trán có một vết sẹo mờ nhạt sau khâu.
Mẹ cười với tôi, gọi Ninh Ninh, tôi chậm rãi vươn tay tới, đã rất lâu rồi tôi không gặp mẹ. Trong đôi mắt mẹ thường xuyên ngập tràn nước mắt, bọng mắt sưng vù, lòng trắng giăng đầy tơ máu, mẹ ôm tôi, giống như ngày xưa hay dỗ tôi ngủ mà nói, Ninh Ninh, ngủ ngoan con nhé.
Tôi cảm nhận được cái ôm của mẹ, yên lòng nhắm hai mắt lại.
Tôi cầm lấy tay mẹ, muốn mẹ đưa tôi đến thế giới của người.
Đột nhiên một giọng nói xa lạ giằng tay tôi rời xa khỏi mẹ, tôi yên lặng vùng vẫy hét lên, thế nhưng giọng nói kia vẫn lôi kéo tôi lại, nó giống như âm thanh thật lớn của một vụ nổ vang dội: “Trần Thư Ninh! Trần Thư Ninh! Trần Thư Ninh! Con mẹ nó cậu không được chết! Trần Thư Ninh! Nhìn tôi! Nhìn tôi!”
Trong nháy mắt tôi như bị hút lại vào hộp, linh hồn trở về với cơ thể. Cái lạnh rét căm quấn lấy tôi, tiếng ù tai buốt nhói xuyên thẳng vào đầu óc, toàn thân đau đớn như bị xé rách, da thịt tựa như bị cắt xuống, hai phổi bỏng cháy, mũi miệng đều bị lấp đầy, trước mắt u tối nặng nề như bị tầng tầng băng gạc che kín, chỉ có duy nhất một khuôn mặt là tỏa sáng đến chói mắt, bên cạnh là đôi khuyên tai bằng bạc vẫn còn đọng nước, lấp lánh ánh sáng.
Đôi môi ướŧ áŧ lạnh lẽo phủ lên môi tôi thổi vào trong phổi từng luồng không khí nóng rực, chất lỏng ấm áp nhỏ giọt tí tách lên cánh mũi tôi, càng rơi càng nhiều, sự ấm áp trái ngược hẳn với cơ thể lạnh băng của tôi hiện giờ. L*иg ngực tôi không ngừng bị ấn, tôi cảm thấy như có gì đó từ trong ngực tôi lao mạnh ra ngoài.
Mí mắt tôi bị cậu ấy mở ra, cậu ấy hét lớn bên tai tôi, thế nhưng tôi lại cảm thấy dường như cậu ấy đang gọi tên tôi từ một miền hoang vu xa xôi, dù cho cố gắng hết sức cũng chỉ có thể nghe được tiếng vọng lại nho nhỏ. Nhưng đồng thời tôi cũng nghe được tiếng tim đập mỏng manh, xương sườn phải của tôi cứ như bị cậu ấy ấn gãy, theo từng động tác của cậu mà khóe miệng tôi chảy ra dòng chất lỏng mang theo nhiệt độ nóng cháy của cơ thể.