Tôi lấy thuốc lá trong túi ra, châm lửa rồi rít một hơi, nicotin mang đến kɧoáı ©ảʍ khiến cho tinh thần tôi tiếp tục thăng hoa nhưng trước mắt lại hơi hơi mơ hồ.
Tôi vừa định bước đi thì đã bị gọi lại, Đường Phong Hành nhìn tôi hỏi: “Cậu hút thuốc à?”
“Thỉnh thoảng, vừa uống nhiều rượu, hút cho tỉnh táo.”
“Cậu khó chịu sao?”
“Không.” Chúng tôi đang đứng trong con hẻm nhỏ bên cạnh cửa tiệm, cậu ấy không có ý định rời đi, hai tai cậu đỏ bừng hiện rõ dưới ánh đèn đường.
Tôi cố ý phun một ngụm khói vào mặt cậu ấy, cậu ấy nhìn tôi khó hiểu, tôi đưa hộp thuốc lá cho cậu, Đường Phong Hành rút một điếu rồi mượn tôi bật lửa.
Hôm nay tôi uống rượu lại còn vừa náo loạn một hồi, cả thể xác và tinh thần đều lâng lâng, thế rồi trong lòng lại như có quỷ mà cảm thấy Đường Phong Hành đang cất giấu điều gì đó, muốn trêu chọc cậu ấy. Tôi vươn tay kéo cổ cậu lại khiến cho điếu thuốc cậu đang ngậm trong miệng dán sát vào đầu thuốc của tôi. Tóc mái cậu cọ vào trán tôi, gương mặt cậu ngẩn ngơ, đôi mắt mở lớn, điếu thuốc của cậu được đầu thuốc của tôi châm vào lóe lên ánh lửa như pháo hoa li ti trong đêm tối. Tôi làm cậu ấy hít một hơi rồi buông tay đẩy cậu ra, đứng nhìn cậu bị sặc khói đến mức ho khan.
Hơi thở thật nóng.
Tôi cười nói: “Không biết hút thì đừng hút, giả vờ gì chứ, thuốc lá cũng đâu phải thứ tốt.”
Hôm nay cậu ấy cũng uống không ít, trực tiếp duỗi tay rút điếu thuốc trong miệng tôi ra ném xuống đất: “Vậy đừng hút nữa, tôi không thích vị thuốc lá.”
Ai cũng không nhắc tới sự gần gũi thân mật vừa nãy, hai tai của Đường Phong Hành giống như con tôm vừa nấu chín, nếu không phải cậu ấy cũng vừa uống rượu thì tôi còn cho rằng cậu ấy có ý gì với mình.
Tôi nhướn mày xin lỗi rồi cười nhẹ: “Sắp tốt nghiệp rồi, cậu định làm gì chưa?”
“Chuyên ngành này thì chỉ có làm luật sư thôi nhỉ, cậu thì sao?”
Một câu hỏi rất đơn giản, tôi vừa dẫm điếu thuốc dưới chân vừa trả lời: “Tôi không nghĩ đến tương lai.”
Dừng một lát rồi nói tiếp: “Cậu cố gắng lên nhé, nghe nói thành tích của cậu cũng không tệ lắm.”
Đường Phong Hành nghe tôi nói vậy thì run lên giống như vừa gặp gió lạnh, tôi khó hiểu liếc mắt nhìn cậu, cậu chầm chậm nói nhỏ một câu ‘Ừ, biết rồi’.
Trong không khí vẫn tràn ngập mùi thuốc lá và những cảm xúc không thể nào nói rõ, tựa như cây non đang rẽ đất vươn lên, lại cũng giống như vẫn còn co mình ẩn sâu dưới lòng đất ẩm ướt.
Tôi gật gật đầu nói: “Cậu hát không tồi, giữ hơi rất tốt.”
Cậu ấy cảm ơn, tôi lại hỏi cậu đang yêu thầm cô gái nào trong trường mình thế.
Cậu chỉ cười không nói, ngược lại tôi thì nói rất nhiều, hưng cảm kéo đến trong lòng khiến tôi không nhịn được muốn nói chuyện, hỏi tiếp cậu thích mẫu người như thế nào.
Cậu quay sang nhìn tôi, bảo thích tóc ngắn rồi không nói tiếp nữa. Cậu ấy cũng hỏi tôi câu tương tự, vừa lúc tôi nhìn thấy mấy bạn nữ vừa đi ra khỏi tiệm ăn, nói: “Kia kìa, nhìn thấy không? Giống người đi đằng trước ấy, tóc đen dài, dịu dàng xinh đẹp.”
Cậu ấy cười nói: “Vậy hả, hôm nào giới thiệu cho cậu, tôi biết bạn nữ đó.”
Tôi lắc đầu cảm ơn ý tốt của cậu ấy, nói không cần, tạm thời tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương, không nên làm ảnh hưởng đến thanh xuân tươi đẹp của người ta.
Cậu ấy gật đầu rồi không nói tiếp nữa, lại cúi đầu nhìn giày. Trên giày có dính tiền à, sao cứ nhìn nghiêm túc như vậy chứ?
Chúng tôi đứng thêm một lát thì Triệu Tuấn và Chu Minh mang theo một đám say mèm đi ra, Ngô Hóa Văn say khướt còn kéo tay Đường Phong Hành lảm nhảm linh tinh.
Cả đám lôi lôi kéo kéo, tính toán gọi xe đi về. Bây giờ chân tôi cũng loạng choạng, trong dạ dày là cảm giác khó chịu ghê tởm nhưng vẫn nói muốn đi dạo một chút cho tỉnh người đã rồi mới trở về. Bọn họ đều uống say đến sắp lăn ra đất nên cũng mặc kệ tôi.
Tôi ngồi lên xe đạp rồi bỗng nhiên nghĩ, nếu không thì hôm nay cũng được, bây giờ đạp xe đến đó thì sẽ giống như uống say nên không cẩn thận mà ngã xuống sông.
Tôi nhìn điện thoại, lúc này là hai giờ sáng, bọn họ đã gọi taxi đi rồi, bây giờ nơi đó cũng không có ai. Tôi quyết định nhấc chân, đạp xe qua nơi bốn phía vắng lặng tiêu điều.
Nơi này là một chiếc cầu nhỏ rất gần mặt sông, hôm nay còn vừa có mưa nên mặt nước còn lên cao hơn so với ngày thường. Trước đó ở chân cầu từng xảy ra tai nạn, có một chiếc xe đang đi xuống thì mất lái đâm vào thành cầu tạo thành một khoảng nhỏ còn chưa được tu sửa. Chỗ đó vừa khéo trở thành một khoảng trống cho tôi, chỉ cần tôi đi đúng hướng là có thể vừa vặn ngã xuống.
Tự sát trở thành cái chết ngoài ý muốn hoàn hảo.
Ngày mai bị người ta vớt được còn có thể kiểm tra ra trong người tôi có hàm lượng cồn cao, cuối cùng được xếp vào tử vong do tai nạn, do thành cầu chưa kịp được sửa chữa.