Đó là một tấm ảnh chụp nguyên chủ đạt học bổng cá nhân khi học đại học, có không ít sinh viên đứng ở trước nhận thưởng, mà dưới sân khấu, người ngồi ở vị trí nhà tài trợ học bổng cá nhân —- Tổng giám đốc Hạ thị Hạ Nghiên.
Tuy rằng gia cảnh của nguyên chủ không tốt, nhưng thành tích lại cực kỳ xuất sắc, khi thi đại học phát huy vượt trội, thi đỗ trường đại học thuộc 985* ở Thủ đô. Hơn nữa, vào năm thứ nhất đại học, dựa vào thành tích vô cùng xuất sắc mà giành được học bổng cá nhân có mức tiền thưởng có thể nói là vô cùng lớn này.
*Đây được xem như các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc thuộc tầm đẳng cấp thế giới và nằm trong đề xuất được chính phủ ưu tiên phát triển.
Vân Thư Ninh đi đến bên tường, lấy bức ảnh xuống.
Trong bức ảnh, nguyên chủ cười chân thành mà tươi rói, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt bình tĩnh, tự kiềm chế trong ký ức.
Cô lướt qua khuôn mặt này, ánh mắt như ngừng lại cái tên được viết ở khung trên sân khấu, tuy rằng hai chữ đó rất nhỏ, nhưng có thể mơ hồ nhận ra được, hai chữ đó là Hạ Nghiên.
Góc độc của bức ảnh này quá hẹp, thế nên không chụp được bóng dáng của Hạ Nghiên, nhưng đối với cô mà nói, đã đủ rồi.
Một câu chuyện tình yêu vượt qua giai cấp, thuần túy đang rủ rỉ hiện ra trước mắt cô, có tiếng cười, có nước mắt, cũng có cả sự tự ti và cãi vã.
Vân Thư Ninh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: Bắt đầu từ bây giờ, cô có một người yêu đến khắc cốt ghi tâm, người đó, chính là Hạ Nghiên.
Khi mở mắt ra một lần nữa, cô như biến thành một người khác, trong mắt ngập tràn sự không lỡ và lưu luyến.
Hạ Thần say mê nhìn bức ảnh trong tay, trong bức ảnh có người cười đến mức xinh đẹp lóa mắt, khác hoàn toàn Thư kí Vân trong ấn tượng của anh ta.
Trong ký ức của anh ta, Vân Thư Ninh là một người kiên cường, cho dù bị sốt đến ba mươi chín độ, cũng sẽ kiên trì hoàn thành xong công việc mới đến bệnh viện, bình tĩnh và kín đáo.
Anh ta rất ít khi nhìn thấy cô cười, cho dù có cười cũng là nụ cười xa cách, lễ phép khi làm việc.
Hai ngày trước anh từ từng tìm người điều tra Vân Thư Ninh, bởi vì thời gian đã quá lâu rồi, thế nên không có nhiều ghi chép.
Nhưng trong hàng chữ ngắn ngủi này, thì có thể nhìn thấy quá khứ chật vật lại khiến người khác thương xót của cô.
Hạ Thần bỏ bức ảnh trong tay xuống, cầm lấy một tập tài liệu khác.
Tập tài liệu này ghi lại những chuyện xảy ra trong thời kỳ học đại học của Vân Thư Ninh, cũng ghi lại cuộc gặp của cô và Hạ Nghiên.
Từ trước đến nay chú nhỏ của anh ta luôn một mình, ngoại trừ công việc thì không thích tiếp xúc với bất cứ người nào. Thế nên, rất ít người có thể thực sự hiểu được anh.
Hành trình có liên quan đến anh, đại đa số đều bị chính anh xóa đi, nếu như không phải trên bức hình này có bóng dáng của anh, chắc hẳn cũng sẽ không được giữ lại.
Hạ Thần buông tay, bất đắc dĩ nhéo sống mũi, anh ta đã hỏi người từng làm trợ lý cho chú nhỏ, câu trả lời của trợ lý cũng lập lờ nước đôi.
Chỉ nói rằng trước khi chú nhỏ mất tích, đúng là không xác định hành trình, tần suất đến công ty cũng giảm đi rất nhiều, nhưng anh không thích có người tra xét cuộc sống riêng của mình, thế nên không có ai biết được nguyên nhân của sự khác thường đấy.
Nếu như thực sự Vân Thư Ninh không nói dối, vậy chắc hẳn cô và chú nhỏ có quan hệ người yêu.