Chương 45

Vân Thư Ninh cầm điện thoại di động, chăm chú nghe động tĩnh bên kia điện thoại, lần này cô không nhớ sai một chữ nào cả.

“Tôi... biết. "Giọng nói trong điện thoại mang theo chút khó hiểu, "Nhưng cô Vân, sao đột nhiên hôm nay cô lại hỏi vấn đề này?”

"Chỉ là tôi chợt phát hiện ra, dường như Hạ Nghiên trong trí nhớ của tôi rất khác với anh ấy trong trí nhớ của những người khác." Cô chớp chớp mắt, giọng nói bắt đầu trở nên hoài niệm.

Bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó mới từ từ nói về sở thích của Hạ Nghiên.

Hầu hết mọi thứ không có gì khác so với nguyên tác, nhưng Hạ Thần lại nói chi tiết hơn.

Hạ Nghiên thích quần áo tối màu, quần áo mà anh mặc đều là hàng đặt may riêng. Anh rất kén chọn, bất kể là đối với người hay với đồ vật...

Vân Thư Ninh tập trung lắng nghe, hình ảnh của Hạ Nghiên dần hiện lên rõ ràng trước mắt cô, trở nên có máu có thịt.

"Cảm ơn."

Hạ Thần nói xong, nghe giọng nói trong điện thoại di động, trong giọng nói mang theo một chút nghi hoặc: "Vân tiểu thư, cô không sao chứ?”

Không thể trách anh ta nghĩ nhiều được, tuy vừa rồi cô nói chuyện không có điểm nào bất thường, nhưng anh ta có thể nghe ra giọng nói của cô dường như đã không còn gì lưu luyến với thế giới này nữa.

“Tôi không sao." Vân Thư Ninh cười cười, giọng nói của cô rất nhẹ, "Tôi chỉ cảm thấy hơi mệt thôi, muốn chợp mắt một chút.”

“Vậy cô nên nghỉ ngơi thật tốt.”

Sau khi cúp điện thoại, anh ta lo lắng gọi điện thoại cho trợ lý Vương.

Sau khi Vân Thư Ninh cúp điện thoại, nỗi đau buồn bi thương quanh người thoáng chốc đã biến mất.

Hôm nay rốt cuộc cô cũng giải quyết được vấn đề mà bản thân còn lo lắng, chuyện còn lại cô hoàn toàn có thể tự do phát huy.

Chẳng qua, là một người vừa mới biết những chuyện này, cô vẫn cần phải thể hiện vở kịch này thật tốt mới được.

Nếu Vân Thư Ninh, người yêu Hạ Nghiên sâu sắc, sau khi biết được Hạ Nghiên vẫn luôn sau lưng nhượng bộ cô, vậy cô sẽ làm như thế nào?

Vân Thư Ninh nhắm mắt lại, tự dẫn bản thân vào bên trong.

Nếu như cô là "cô", chắc hẳn cô sẽ tuyệt vọng, sẽ hối hận, sẽ muốn ngủ say luôn mà không muốn đối mặt với thế giới đang vận hành này nữa.

Cô mở mắt ra, trong mắt mang theo chút bất đắc dĩ.

Cô lại bắt đầu muốn tự huỷ hoại cơ thể vừa mới hồi phục của mình một lần nữa.



“Hạ tổng." Sau khi báo cáo công việc xong, Trợ lý Vương rối rắm đứng tại chỗ, không biết có nên nói hay không.

Trưa hôm qua, Hạ tổng bỗng nhiên gọi điện thoại cho cậu ấy, bảo cậu ấy tìm người đặc biệt chú ý đến động tĩnh của Vân Thư Ninh.

Hạ Thần ngẩng đầu, nhìn người đang đứng tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng: "Còn chuyện gì sao?”

“Vân Thư Ninh tiểu thư đã ở trong nhà hai ngày nay, không đi ra ngoài." Cậu ấy đứng thẳng người, vẫn sẵn sàng đem những thứ tra được nói ra," Nhưng sau khi điều tra, căn hộ của cô Vân bắt đầu từ trưa hôm qua gần như không có điện, thậm chí buổi tối ngay cả đèn cũng không bật.”

Mới một ngày mà thôi, những chuyện này nghe xong cũng không tính là quá mức khác thường. Cậu ấy vốn định hai ngày nữa mà Vân Thư Ninh vẫn như vậy thì sẽ báo cáo cho Hạ tổng.

Nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm việc bên cạnh Hạ tổng của cậu ấy nói cho cậu ấy biết, chuyện này, tốt nhất là cậu ấy nên nói luôn trong hôm nay.

Cậu ấy vừa dứt lời, Hạ Thần đã cau mày đứng lên, trong giọng nói mang theo chút tức giận: "Sao không báo cho tôi sớm hơn?”