Bởi vì nhân nhượng bạn gái, đi ăn thứ mà mình không thích ăn, loại chuyện này, nhìn thế nào cũng không giống chuyện mà Hạ Nghiên sẽ làm.
"Tôi với cậu ta không có nhiều cơ hội gặp mặt, hiểu biết cũng không nhiều. " Tất nhiên sự hiểu biết của Úc Thành về Hạ Nghiên không chỉ có như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh ta đột nhiên chuyện gì cũng không muốn nói nữa.
"Vậy sao. " Giọng nói của Vân Thư Ninh mang theo chút run rẩy, sự bình tĩnh và kiên cường vừa miễn cưỡng giả vờ lập tức bị phá vỡ, bi thương cùng thống khổ tích tụ lâu ngày lúc này tranh nhau dâng trào, nhấn chìm cô.
"Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này. " Cô lau đi nước mắt trên má, giọng nói khàn khàn sau khi nỉ non, "Tôi đi trước đây. "
Cô máy móc thu dọn đồ đạc của mình, từng bước từng bước, nặng nề bước ra cửa.
Úc Thành ngồi nguyên ở vị trí ban đầu, bất động, giống như không hề quan tâm đến cô, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, ánh mắt của anh ta từ đầu đến cuối chưa bao giờ rời khỏi cô.
Đợi đến khi bóng dáng của cô cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt của anh ta, anh ta mới tỉnh táo lại, cầm cốc nước trước mặt lên, một ngụm uống hết.
Như thể làm như vậy thì có thể trấn áp nỗi đố kị và buồn bã lít nhít trong lòng anh ta.
Anh ta vốn tưởng rằng Hạ Nghiên và anh ta là cùng một loại người, đều không có bạn bè, đều cô đơn như nhau.
Có đôi lúc, anh ta sẽ nghĩ rằng, anh ta tốt hơn anh rất nhiều, ít nhất là đợi đến khi anh ta chết, chí ít vẫn còn một Lâm Vãn nhớ đến anh ta.
"Vân Thư Ninh. " Anh ta đọc tên cô từng chữ một, giọng điệu không rõ ràng.
Vân Thư Ninh ở bên kia không biết đang nghĩ gì, cô duy trì nét mặt máy móc, thờ ơ, cho đến khi bước vào chung cư.
Cô cũng không biết hôm nay Úc Thành phát điên cái gì, trong nguyên tác, lẽ ra lúc này anh ta nên trăm phương ngàn kế tìm cách thu hút sự chú ý của Lâm Vãn, một mực trấn áp Hạ Thần.
Theo lý mà nói, lẽ ra anh ta không có nhiều thời gian rảnh để đến tìm cô như vậy. Bất quá lần này anh ta đến, cũng đem lại cho cô không ít thu hoạch.
Hạ Nghiên trong mắt cô, hoặc là nói Hạ Nghiên mà cô tạo ra, so với người nắm quyền của Hạ Thị trong mắt người khác chắc chắn không giống nhau.
Biểu hiện hôm nay của cô trước mặt Úc Thành đã trực tiếp nói rõ điều này, như vậy sau này dù xảy ra sai sót gì, cũng sẽ có người tự mình thay cô lấp liếʍ.
Còn có một chuyện quan trọng hơn, đó là hôm nay cô đã trải qua một "đả kích", cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận đi dò hỏi Hạ Thần về sở thích của Hạ Nghiên.
Có một số chuyện, trong nguyên tác không có, nên cô chỉ có thể cẩn thận tránh né, không dám dính vào, chỉ lo lộ ra sơ hở. Bây giờ thì ổn rồi, hôm nay cô cuối cùng cũng có thể đem những gì muốn hỏi đều nói ra rồi.
Vân Thư Ninh hít một hơi thật sâu, hắng giọng, điều chỉnh giọng nói phù hợp nhất với tâm trạng hiện tại, nhẹ nhàng ấn nút gọi trên điện thoại.
"Hạ Thần, gần đây em phát hiện ra một bí mật. " Lâm Vãn đặt dao nĩa xuống, đôi mắt cười như một cung trăng lưỡi liềm, giọng nói nghe đặc biệt ngọt ngào, "Bất quá anh ngàn vạn không thể kể cho người khác biết. "
"Thần bí như vậy. " Hạ Thần phối hợp đặt dụng cụ ăn xuống, bày ra bộ dáng chăm chú lắng nghe, "Anh nhất định sẽ giữ bí mật. "