Chương 20

Anh ta mặc một chiếc áo len mỏng màu đỏ sậm, hứng thú nhìn thư ký Minh đứng một bên báo cáo công việc.

Vẻ mặt thư ký Minh ngơ ngác, may mà anh ấy đã học thuộc gần hết những gì mình phải báo cáo, nếu không đọc tài liệu dưới ánh sáng này, độ cận của anh ấy sẽ tăng nhanh.

“Đây là báo cáo công việc tuần này của Úc thị, đây là tài liệu cần ngài ký tên.” Anh ấy vừa nói vừa đưa một chồng văn kiện thật dày đặt trên bàn trước mặt anh ta, tiện thể nở nụ cười nghề nghiệp lễ phép với anh ta.

Úc Thành nhìn lướt qua tài liệu, biểu cảm trên mặt không có chút thay đổi: “Chuyện lần trước tôi dặn cậu làm đến đâu rồi?”

Nghe câu hỏi của anh ta, thư ký Minh hít một hơi thật sâu, tự nhủ mình không được tức giận không được tức giận.

Vài ngày trước Úc Thành cao hứng muốn đổi người theo đuổi, trong những cách tán tỉnh anh ấy đưa ra, cố chấp muốn dùng cách anh hùng cứu mỹ nhân, hơn nữa còn cực kỳ bạo lực, ngày hôm đó anh ấy chỉ có thể phổ cập Luật Hình sự cho anh ta hơn một tiếng đồng hồ, anh ấy khuyên ngăn đến mức khóe miệng rách da, cuối cùng cũng khiến anh ta rút lại một nửa ý định của mình.

Chắc chắn Úc Thành đang muốn trả thù, theo anh ấy thấy là trả thù Vân Thư Ninh.

Anh ấy may mắn biết được một chút tin tức, hình như cô Vân và cô Lâm có mối quan hệ… không tốt lắm.

“Theo lời dặn của ngài, tìm người bao vây cô Vân Thư Ninh trên đường cô ấy thường xuyên đi qua, tiến hành giải cứu kịp thời.” Thư ký Minh trau chuốt lời nói của mình, “Nhưng không có nơi cô Vân thường xuyên đi tới.”

“Không có nơi thường xuyên đi tới, cô ấy không ra ngoài sao?” Úc Thành lười biếng nhắm hai mắt lại, thờ ơ nói, “Không lẽ ngay cả cửa cô ấy cũng không ra?”

“Sếp Úc ngài thật thông minh.” Thư ký Minh ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Cô Vân thật sự không ra ngoài trong năm ngày qua.”

“Chết rồi sao?”

“Chắc là chưa.”

Úc Thành nghiêng người dựa vào sô pha, trong mắt hiện lên sự tò mò hiếm thấy: “Cậu nghĩ trong hoàn cảnh nào, một người có thể nhiều ngày như vậy ngay cả cửa cũng không ra?”

“Có phải là…” Thư ký Minh nhìn anh ta, cố gắng thể hiện sự hài hước của mình, “Ngủ đông.”

“Ha.”

“Căn cứ vào ghi chép mua sắm của cô Vân, trước tuần này cô ấy gần như không mua nguyên liệu nấu ăn, trong năm ngày qua cũng không mua nguyên liệu nấu ăn hay đặt đồ ăn bên ngoài.” Thư ký Minh cũng tỏ ra nghi hoặc, sau khi biết cô mấy ngày không ra ngoài, anh ấy lập tức tìm người kiểm tra ghi chép mua sắm của cô một chút.

Dựa vào những ghi chép này cho thấy, nguyên liệu nấu ăn còn sót lại của cô nhiều nhất đủ để cô duy trì khoảng hai ngày, nhưng không biết tại sao, cô lại có thể liên tục năm ngày không ra khỏi cửa.

Nhưng anh ấy cũng nhờ người xác nhận việc sử dụng điện trong căn hộ của cô, dù ít nhưng có thể thấy chủ căn hộ vẫn còn sống.

Úc Thành thờ ơ liếc anh ấy một cái, có một khoảng thời gian anh ta cũng như vậy.

Lúc đó anh ta vừa biết Lâm Vãn và Hạ Thần ở bên nhau, anh ta tự nhốt mình trong phòng, không muốn làm gì chỉ muốn ngủ mãi mãi.

Rõ ràng người gặp cô ta trước, là anh ta.

Quên đi, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, anh ta muốn đến nhìn thử, rốt cuộc Vân Thư Ninh là người như thế nào.

“Sếp Úc, anh định đi đâu?” Thư ký Minh nhìn hành động của anh ta, nhanh chóng chạy tới ngăn cản anh ta, vẻ mặt khóc lóc, tuyệt vọng nói: “Ngài còn tài liệu phải giải quyết.”