Chương 2

Dù cô xuyên qua sớm một chút cũng không sao, hiện tại cái gì nguyên chủ cũng đã làm, nam chính đã phát hiện ra việc cô ấy làm, giờ cô nói gì cũng không ai tin.

Bây giờ nên làm gì mới tốt??!!

Cô không muốn biết nhà tù của thế giới này trông như nào đâu!

“Việc cô làm, tôi sẽ để pháp luật giải quyết…” Hạ Thần như đang nhìn kẻ ngốc, người không nhúc nhích, không còn kiên nhẫn nữa.

Con người phải chịu trách nhiệm cho những gì mình làm.

“Ha.” Một tiếng cười giễu cợt đột nhiên vang lên trong văn phòng.

Hạ Thần cau mày nhìn về phía phát ra âm thanh, từ góc nhìn của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, vì bị tóc che khuất, nhìn không rõ sắc mặt của cô.

Đầu ngón tay anh ta gõ trên bàn làm việc: Không lẽ Vân Thư Ninh tính làm liều (2)?

(2): Vò đã mẻ lại sứt – 破罐破摔, là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 [子 thường đọc nhẹ giọng]: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.

“Cô còn gì để giải thích không?”

Nghe Hạ Thần nói, Vân Thư Ninh hít sâu một hơi , từ từ duỗi thẳng lưng, tóc che ở sườn mặt theo di chuyển của cô dời về phía sau, lộ ra khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng.

Vừa rồi cô chợt nhớ đến công cụ hình người (3) mất tích ngay từ đầu trong tiểu thuyết, chính là chú nhỏ của nam chính - Hạ Nghiên.

(3): 工具人 - là ngôn ngữ mạng ý chỉ một người vẫn luôn phải chịu khổ chịu khó, trả giá nhiều cho người khác mà không nhận được đối xử công bằng.

Chính anh là người dựng nên gia nghiệp Hạ thị, giúp nam chính có vốn để đánh bại các nam phụ, dây dưa với nữ chính mà không kiêng nể gì.

Tiểu thuyết miêu tả về Hạ Nghiên rất ít, chủ yếu viết theo góc nhìn của nam chính.

Tính tình Hạ Nghiên lạnh lùng, không có người thân, cũng không có bạn bè, thậm chí trợ lý bên cạnh chỉ có thể thấy anh trong lúc làm việc, tung tích không rõ.

Vì vậy, sau khi anh mất tích, hầu như không ai thật sự lo lắng đi tìm anh, đợi qua mấy năm nữa, Hạ thị không có người đứng đầu quá lâu đương nhiên trở nên hỗn loạn, nam chính dùng thân phận người thừa kế cố gắng xoay chuyển tình hình, tự mình cứu vãn Hạ thị trong cơn khủng hoảng, chân chính trở thành người đứng đầu Hạ thị.

Tiểu thuyết chủ yếu triển khai theo góc nhìn của nam nữ chính, nếu không phải vì cô cẩn thận nghiên cứu cuốn tiểu thuyết này, có lẽ đã xem nhẹ sự tồn tại của người này.

Không thành công, cũng thành nhân!

Dù cô có làm gì đi nữa, cũng không thảm hơn bây giờ.

Nghĩ đến đây, Vân Thư Ninh sử dụng toàn bộ khả năng diễn xuất của mình, thong thả nhưng kiên quyết đứng thẳng dậy.

Thanh đài hình biểu (4), là một diễn viên, mấy chữ này một chữ cũng không được thiếu.

(4): 声台形表 - Bốn kỹ năng cơ bản của một diễn viên: thanh nhạc, đài từ, hình thể và biểu diễn.

Cơ thể cô đứng thẳng, tạo cho người ta cảm giác quyết tâm mạnh mẽ, nhưng vẻ mặt cô rất thả lỏng, thoải mái giống như cô đã sẵn sàng mất đi tất cả.

Cô mở miệng nói khẽ, giọng nói mềm mại không có chút hung hăng nào, nhưng lời cô nói lại khiến ánh mắt Hạ Thần tối sầm lại: “Sếp Hạ thật sự rất tuân thủ pháp luật nha.”

“Bốn năm trước, có một số việc, vì sao sếp Hạ không để pháp luật giải quyết?”

Bốn năm trước, đây là khoảng thời gian rất nhạy cảm, trong năm đó, chú nhỏ của Hạ Thần mất tích, Hạ Thần là thành viên của một dòng phụ trong nhà họ Hạ, vì có quan hệ tốt với dòng chính, từng được Hạ Nghiên khen ngợi, thoắt cái trở thành ứng cử viên có khả năng kế thừa nhà họ Hạ.

“Cô có ý gì?” Tay Hạ Thần dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô.