Edit by Dalia _ truyenhdt.com (nếu reup xin nhớ ghi nguồn, không là editor dỗi đó nha)
***********
Dainick có lẽ đã học được một bài học từ Hạ Cẩn Du, vì vậy ngày hôm sau hắn miễn cưỡng bày ra vẻ ngạo kiều và đến gặp Hạ Dương để xin lỗi, đồng thời bày tỏ hy vọng rằng Hạ Dương sẽ không đến cướp Hạ Cẩn Du khỏi tay hắn, ngay cả khi đến tìm hắn chơi, cậu cũng phải chọn thời điểm Hạ Cẩn Du không có ở đây. Đối với đứa trẻ này cha mẹ đều đã qua đời và anh trai quanh năm không quan tâm đến mình, sự tồn tại của Hạ Cẩn Du là nguồn ấm áp duy nhất cho hắn.
Hắn không muốn bất cứ ai xen vào giữa hắn và Hạ Cẩn Du.
Đặc biệt, Hạ Dương và Hạ Cẩn Du vẫn có mối quan hệ huyết thống mà anh và Hạ Cẩn Du thì không có... Tình cảm của Denick dành cho Hạ Cẩn Du chồng chéo một cách vô cùng kỳ lạ khá giống với suy nghĩ của Hạ Dương dành cho hắn trước đó.
"Cậu đã có hoàng huynh của ta ở bên cạnh mỗi ngày rồi nên cậu đừng muốn cướp Cẩn Du của ta, được không? Tuy rằng cậu là cháu của Cẩn Du, nhưng Cẩn Du sau này sẽ là omega của ta..." Dainick nhìn Hạ Dương vô cùng đau khổ.
Hạ Dương nhìn hắn, nhớ tới kiếp trước, đáp: "Được...."
Cậu ân cần đồng ý, không còn thường xuyên tìm Dainick như trước nữa mà lại một lần nữa lao vào vòng tay của chú Okas, chỉ thỉnh thoảng chơi với Dainick một hai lần, cậu cũng lựa chọn đi tới khi Hạ Cẩn Du không ở bên. Người bạn để chơi là Hạ Dương không phải là người quan trọng nhất trong mắt Dainick mà người bạn Dainick cũng không phải là người quan trọng nhất trong mắt Hạ Dương.
Dainick rất hài lòng với tình hình như thế này. Mối quan hệ với Hạ Dương đã thực sự trở nên hài hòa, và hắn coi cậu như bạn tốt của mình, và đôi khi hắn sẽ "tâm sự" vài lời với Hạ Dương về tầm nhìn của hắn đối với tương lai của mình và Hạ Cẩn Du.
Hạ Dương đáp lại bằng giọng trẻ con vài câu "chúc phúc", đồng thời cũng rất hài lòng với tình hình hiện tại, nếu từ nay Dainick thực sự coi cậu là bạn tốt, ngày nào cũng không thể tách rời, có lẽ cậu sẽ rất đau khổ nha.
Ngược lại, Okas hỏi cậu vài câu: "A Dương, sao dạo này em không đi chơi với Dainick?"
"Bởi vì, cháu muốn ở cùng chú Okas nhiều hơn, và Dainick cũng muốn ở bên chú nhỏ của cháu nhiều hơn." Tất cả đều bị Hạ Dương đối phó qua loa cho qua.
Cậu không biết mình sẽ ở một mình với Orcas bao lâu, nhưng trong khoảng thời gian có hạn này, cậu muốn trân trọng khoảng thời gian tốt đẹp thoáng qua trước khi một người khác xuất hiện trong cuộc đời của Orcas.
Okas chỉ coi hai người họ là những đứa trẻ, hôm nay một hồi ngày mai một trận, không cần suy nghĩ về điều đó và anh cũng không đặt vấn đề này vào lòng.
Cứ khi nào mùa đông đến, tâm trạng của Okas sẽ trở nên vô cùng tồi tệ và dễ cáu kỉnh, anh ấy là một người rất bao dung, nhưng dù ngày thường anh ấy có dịu dàng đến đâu với nụ cười rạng rỡ như làn gió xuân thế nào đi nữa thì mỗi khi mùa đông đến, cái lạnh của gió bắc thổi qua, anh sẽ trở nên vô cùng u ám, trong lòng không nén được xấu hổ cùng đau đớn... Bởi vì, mùa đông ba năm trước, vị hôn thê của anh, gia tộc của vợ chưa cưới, hai đứa em trai lớn, cha mẹ của anh và chân trái còn lại của anh tất cả đều rời bỏ anh chỉ trong một đêm.....
Và anh ta không thể làm bất cứ điều gì khác vì chỉ để tồn tại.
Chẳng những không báo được thù, còn phải uất ức gấp rút mà làm cháu của kẻ thù, không biết khi nào mới nhịn được.
"Đi ra ngoài, thả ta ra ngoài, ta không muốn ăn, cũng không muốn gặp bất luận kẻ nào, hoàng hậu cũng giống vậy, ta chỉ muốn yên tĩnh một mình..." Okas hết lần này đến lần khác sờ sờ cái chân trái đã tê liệt từ lâu của mình, nhắc đi nhắc lại bản thân là một người tàn tật, ngồi trên chiếc xe lăn trong cung điện Nuoda vắng vẻ.
Anh chỉ cảm thấy rằng cả con người, cả cuộc đời mình đã rơi vào bóng tối vô tận kể từ năm đó.
Đôi khi nghĩ đến điều này, Okas sẽ giống như hai người em trai của mình chết dưới kiếm của Hạ Côn, bất kể mọi thứ mà lao tới, anh sẽ rút kiếm về phía Hạ Côn, liều mạng gϊếŧ kẻ thù để giải tỏa hận thù, bất kể như thế nào, anh muốn gϊếŧ thêm một vài người thừa kế thân cận của hắn ta, thôi thúc được đoàn tụ với cha mẹ và gia đình của mình ... nhưng lý trí nói với anh, không được.
...... Không được.
Anh vốn đã là niềm hy vọng cuối cùng của hoàng thất Dias, lại có một đứa em trai dưới gối, anh phải nhẫn nhịn và đè nén, chờ ngày Hạ Côn bị hạ bệ và gia tộc Camille sẽ được hồi sinh.
Anh phải chịu đựng.
Nhưng ngày qua ngày tuyệt vọng và đau khổ, nhìn thấy sức mạnh ngày càng tăng của Hạ Côn khiến anh cảm thấy cuộc sống của mình ngày càng trở nên vô vọng, mỗi khi nhìn thấy chân trái bất tỉnh của mình, anh sẽ cảm thấy mình phải là một kẻ khốn nạn đã chết.
Nghĩ đến đây, Okas vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm.
Nhìn cung điện trống trải từng tràn ngập tiếng cười của cha mẹ và người nhà, anh nắm chặt tay càng lúc càng chặt, thậm chí móng tay cắm vào thịt bắt đầu rỉ máu, anh cũng không biết...
Anh thực sự ... thực sự muốn chết đi.
"Hoàng hậu bệ hạ, ngài thật sự không thể đi vào, bệ hạ nói, ngài ấy chỉ muốn ở một mình..." Đội trưởng thị vệ của Orcas khó khăn đứng ở trước mặt Hạ Dương, khổ sở nhíu mày.
Hắn thật sự không thể đắc tội hoàng hậu, càng không thể đắc tội hoàng hậu sau lưng có Hạ Côn làm chỗ dựa.
Nhưng với tư cách là người thân cận với hoàng đế, hàng ngày chứng kiến
bệ hạ chịu khổ sở dưới sự chuyên quyền của Hạ Côn nhưng trên mặt ngài ấy vẫn cố nặn ra một nụ cười, so với vẻ ngoài vô tâm của hoàng hậu, bây giờ bệ hạ thậm chí còn không thể thanh tĩnh, hắn thực sự không chịu nổi.
"Buông ra, buông ra, thả ta đi, ta đi vào tìm chú Orcas... Anh để cho ta đi vào....." Hạ Dương đứng ở ngoài cung điện, nhìn xem cung điện của Orcas đóng chặt cửa, phi thường lo lắng.
Cậu biết mùa đông đến có ý nghĩa như thế nào đối với chú Orcas.
Cậu cũng biết rằng chú Okas sẽ không muốn nhìn thấy cậu, người nhà Hạ gia vào thời điểm như vậy và chỉ muốn yên ổn nhưng cậu thực sự phải đi vào.
Bởi vì, Hạ Dương nhớ rất rõ ràng rằng vào mùa đông năm sáu tuổi của cậu, sau khi bị Hạ Côn bắt nạt và khinh miệt trong triều đình, chú Okas đã tự nhốt mình lại và trong lúc không có người bên cạnh, anh đã âm thầm điên cuồng tự mình đem những mảnh thủy tinh vỡ cắt vào cái chân vô dụng của mình, vết thương sâu nhất đâm thẳng vào ngực trái, máu chảy rất nhiều, nếu không được phát hiện kịp thời, chú Okas đã suýt chết do mất máu quá nhiều... Ngay cả khi đã bình phục, trên người chú Okas còn để lại rất nhiều vết sẹo đỏ tươi... suýt nữa thì mất mạng. Không chỉ vậy, Hạ Côn còn không hài lòng, trực tiếp nói với chú Okas, bảo chú ấy nếu muốn thì chết đi, chú ấy không muốn trở thành hoàng đế thì để lại cho người khác làm.
Nếu có thể có cơ hội sống lại, Hạ Dương đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Hoàng hậu, xin ngài bỏ qua cho hoàng đế đi ạ, ít nhất hãy để ngài ấy yên tĩnh trong mùa đông này..." đội trưởng đội thị vệ nghĩ đến chuyện năm ngoái, Hoàng đế rõ ràng muốn yên lặng nhưng Hoàng hậu lại kêu thảm thiết, nhất quyết muốn gặp Hoàng đế. .. đến mức kinh động đến Hạ Côn, Bệ hạ phải nén nỗi buồn và mỉm cười để xoa dịu Hoàng hậu vì ngại da^ʍ uy của Hạ Côn, liền cảm thấy đau lòng không thôi.
Hạ Dương cau mày và lặp lại: "Tôi muốn gặp chú Okas!"
"Thần không cho người vào." đội trưởng đội thị vệ kiên định lập trường, quyết định lần này nhất định phải ngăn cản giúp Hoàng đế bệ hạ.
Hạ Dương thiếu chút nữa rơi nước mắt: "Này...."
Hạ Dương nhìn những tầng tầng lớp lớp thị vệ trước cung điện Orcas liền đau đầu, cậu đang do dự có nên kể chuyện chú Orcas có thể sẽ hại mình hay không, và nhờ họ giúp cậu ngăn cản, cậu cũng không biết họ có tin mình hay không vì chính mình còn không thể tin được, Hạ Dương đột nhiên linh quang loé lên và vỗ vào trán mình, nghĩ tới cơ thể hiện tại của mình chỉ mới năm tuổi.
Sau đó, cậu quay lại, đẩy và kéo một trong những lính canh của mình rồi bỏ chạy.
Cậu..... cậu có thể chui lỗ chó, dù sao tuổi còn nhỏ, thân thể cũng nhỏ...
"Hoàng hậu, hoàng hậu bệ hạ, người đừng chạy nữa...." đội trưởng đội thị vệ không biết vì sao hoàng hậu trong nháy mắt bỏ chạy lập tức hoàn hồn lại, hướng đám thuộc hạ đang sững sờ hét lớn một tiếng ra hiệu giao Hạ Dương cho bọn họ chăm lo.
Theo ý của hắn, Hạ Dương đi đâu không quan trọng, chỉ cần có người nhìn hắn, đừng tới đây gây chuyện, đừng tới đây quấy rầy Hoàng đế bệ hạ là được.
Khi Okas nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, anh đoán rằng có lẽ Hạ Dương đang cố gắng tìm anh, anh hơi nhếch khóe môi bật cười một tiếng, nhưng anh không muốn ra ngoài để an ủi em ấy, anh đã chịu đủ rồi, anh đã chán ngấy những ngày phải làm bảo mẫu để xoa dịu đứa cháu của kẻ thù mình, anh đã chịu đủ rồi.
Con ngươi của anh vô tình, tràn đầy tia máu, anh cố gắng với lấy những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, nhưng không thể chạm tới chúng, thay vào đó, anh ngã xuống đất. Không nản lòng, anh loay hoay bò đến nhặt những mảnh thủy tinh còn sót lại từ chiếc ly anh làm vỡ trước đó, giữ chặt trong tay.
Anh ta thậm chí không quan tâm rằng những mảnh vỡ đã cắt vào tay anh và máu đỏ tươi chảy ra.
Orcas lúc này chỉ muốn chết.