Chương 5

Nhâm đang vểnh tai nghe Lài chửi, ả hưng phấn với những lời nó chửi tới mức muốn thủ da^ʍ thêm lần nữa. Tự dưng con Lài hỏi ngược lại và im lặng khiến ả cụt hứng. Ả liền dùng roi mây quật liên tiếp vào mông nó và giục nó.

"Chửi hay lắm, chửi tiếp đi. Nói xem mày thấy mặt tao giống cái gì nào?"

Ả nói xong thì lấy côn ŧᏂịŧ to và dài, đâm vào trong l*и Lài dứt khoát. Nó vừa đau, vừa vỡ oà trong cơn thoả mãn vì khát dục. Ả xoay vòng tròn cái côn ŧᏂịŧ trong l*и nó. Nó đau điếng đến tê dại. Nó vừa thở dốc, vừa rêи ɾỉ, vừa nói.

"Mặt mày giống y cái l*и mày vậy, miệng mày giống như cái lỗ l*и… ưʍ...a...Không tin thì mày soi gương cái l*и mày rồi nhìn xem có giống cái lồ mày không hả con đĩ chó. Á… đau… Sướиɠ… Mày là thứ mặt l*и tâm hồn chó dại Nhâm à."

Nhâm vừa nghe nó chửi, vừa thúc cái côn ŧᏂịŧ vào người nó đâm thật nhanh, thật mạnh. Cơ thể của nó đau tới mức như bị dao cứa… Nó thừa biết là sau khi bước ra khỏi đây, nó sẽ chả còn cái cóc khô gì nữa.

Nãy giờ nó chịu quá nhiều đau đớn rồi. Nó còn trụ nổi chính là nhờ cơn động dục trong người. Và nó đang cảm giác như thuốc đang dần hết tác dụng. Nếu hết thuốc mà Nhâm vẫn bạo hành nó thì nó sợ là sẽ không thể cầm cự nổi nữa. Vì những đòn tra tấn của Nhâm rất dã man. Giống như hiện tại, ả đang để những móng tay giả kia cứa sâu trên mặt nó. Năm vết rạch hiện ra rất rõ ở một bên má phải của nó… máu mê chảy ròng ròng khiến gương mặt nó tàn tạ, nó đang cố hình dùng xem mặt nó hiện tại như thế nào. Thì Nhâm đã lấy gương cho nó soi và nói.

"Mày thấy mặt tao giống cái l*и chứ tao thì thấy cái mặt mày còn chả ra cái hình đéo gì cơ."

Nó mở to tròn con mắt nhìn gương mặt của nó trong gương. Rồi nó bình tĩnh nở một nụ cười nhẹ nhõm, thanh thản, không hề có chút thâm ý nào trong đó. Nó nhẹ giọng nói với ả.

"Thân xác tôi đã tàn tạ rồi, cả người tôi giờ đều đã bết bát người không ra người, ngợm không ra ngợm nữa. Hành hạ thì chị cũng hành hạ tôi tới chán chê rồi. Giờ thả tôi đi được chưa?"

Nhâm đoán là thuốc của ả bôi cho Lài đã hết tác dụng. Bây giờ có lẽ nó đang ngấm những cơn đau thấu thịt thấu xương nên mới chịu xuống giọng với ả như vậy. Đương nhiên là mọi việc còn chưa xong đâu. Dù sao thì ả cũng rất khâm phục cái khao khát sống của Lài. Vì thông thường những đứa khác bị ả hành hạ tới mức này thì chỉ cầu xin ả cho chúng nó chết được nhẹ nhàng thôi, chứ không đứa nào cầu xin ả thả đi. Nên ả cũng muốn thử xem, khi ả vất nó ra ngoài đường với bộ dạng này, nó sẽ chịu đựng kiểu gì đây. Ả vừa cởi trói cho nó, vừa nói.

"Mày bò xuống đất như con chó, liếʍ sạch đống nước l*и kia của tao đi, thì tao sẽ thả mày ra để mày tự sinh tự diệt."

"Được, chỉ cần chị giữ lời hứa, tôi sẽ làm."

Ả cười ha hả trả lời Lài.

"Làm cho tốt đi."

Những sợi dây trói buộc cuối cùng cũng được cởi ra. Thân xác Lài chứa đầy những vết lằn và rỉ máu.

Nó quỳ gối, rồi chống hai tay xuống đất, cái mông chắc nịch khi nãy cũng bị Nhâm dùng roi quật cho hằn đỏ ứa máu, hiện tại đang nhô cao lên để bò thật nhanh tới bãi nước dâʍ ŧᏂủy̠ của Nhâm. Nó lè lưỡi dài ra để liếʍ đến sạch bóng cái nền nhà.

Xong xuôi, miệng nó dính đầy máu đỏ và trơn lóng lánh bởi đống nước nhờn nhờn kia. Nó nói Nhâm.

"Tôi đi được chưa?"

"Cút, nhớ không được đem theo bất kể một cái gì. Dù chỉ là một mẩu vải nhỏ xíu."