Chương 4: Ca là cao phú soái (nhà giàu đẹp zai)
Nguỵ Khiêm Ngữ khó được một chuyến đến quán café, không nghĩ tới là chứng kiến một màn thảm như vậy, hơi khẽ cau mày, xuất phát từ đạo đức cơ bản, hắn vẫn là bước nhanh đi tới.
“Ô ô ô ô, y phục của ta! Thảm rồi thảm rồi! Lưu lại dấu vết thì phiền toái!” Tô Nam một bên bối rối mà dùng khăn tay lau sạch, một bên kêu rên. Tô Nam cảm thấy hắn hay là tìm một nơi lánh nạn a. Mẫu thân đại nhân khó được cắn răng mua cho hắn bộ vest giá cao, lại còn là màu sáng đấy, chứng kiến nó biến thành như vậy nhất định sẽ gϊếŧ hắn! Hắn quả nhiên vẫn là trốn đi tương đối an toàn a?
Nguỵ Khiêm Ngữ có chút im lặng, trọng điểm quan tâm tựa hồ sai rồi a, khó hiểu, hắn liền nhớ tới lão sư tạc mao kia.
“Ngượng ngùng! Ta là chủ quán café, ta vì nhân viên lỗ mãng của chúng ta hướng ngài xin lỗi! Đối với tổn thất của ngài, chúng ta sẽ bồi thường tương ứng. Không biết tiên sinh ngài có bị thương không? Cần đi bệnh viện không?”
Thanh âm trầm thấp mà từ tính lại khiến cho Tô Nam trong nháy mắt hoảng hốt, lập tức lấy khuôn mặt đau khổ ngẩng đầu nhìn, hai mắt vô thần, sâu kín mà mở miệng: “Chúng ta không có việc gì, thế nhưng mà y phục của ta có việc, hơn nữa là đại sự, đồng nghĩa cùng chúng ta có việc rồi…”
Một đám café chậm rãi theo đỉnh đầu Tô Nam chảy xuống, có chút mô phỏng phim kinh dị, chỉ là hắn đang đắm chìm trong khủng hoảng bị mẫu thân đại nhân thu thập, hoàn toàn không có phát giác, một bên nhân viên phục vụ vừa day dứt lại vừa…buồn cười.
Mà lúc này, Nguỵ Khiêm Ngữ mới nhìn rõ nguyên lai đúng là cái vị mình vừa nghĩ đến kia, không khỏi có chút giật mình: “Là ngươi? !” Chính mình cùng hắn duyên phận cũng quá thâm rồi a? !
Nghe được có người gọi mình, Tô Nam mới rốt cục phục hồi tinh thần lại: “Ngươi biết ta?” Chính mình có lẽ không biết trên người cư nhiên dán nhãn hiệu Cao Phú Soái a?
“Đã từng dự thính lớp học của ngươi một lần.” Đi ngang qua ngoài cửa phòng học nghe được ngươi gào thét cũng coi như đi? Nhìn Tô Nam hiện tại chật vật, Nguỵ Khiêm Ngữ nhướng mày, không cần nghĩ ngợi đề nghị nói: “Đến nhà của ta một chút đi! Nhà của ta ở ngay phía trên!”
“Ưm? Hình như… Hình như là… Không tốt lắm đâu?” Tô Nam vẻ mặt kinh ngạc, lần đầu gặp mặt đã đến nhà người ta, loại này tiến triển có thể hay không quá là nhanh? 【 ~? Giống như có cái gì không đúng 】
Tuy nhiên, ngoài ý muốn chính mình như thế nào lại bật thốt lên mời Tô Nam đi nhà mình, bất quá đối với Nguỵ Khiêm Ngữ mà nói, đã quyết cái gì sẽ không thay đổi.
Gặp Tô Nam có chút nhăn nhó, Nguỵ Khiêm Ngữ lông mày nhíu lại, trong giọng nói là rõ ràng trêu tức, rồi lại để cho người cảm giác được cường ngạnh không cho cự tuyệt: “Hẳn là ngươi muốn dùng tư thái đặc thù đi ra ngoài? Tỷ như ôm? Ta cũng có thể thỏa mãn.”
Tưởng tượng thoáng một phát chính mình bị Nguỵ Khiêm Ngữ dùng tư thế ôm công chúa vuốt ve đi ra cửa, Tô Nam không khỏi một hồi ác hàn, lập tức đứng lên, biết nghe lời phải mà đáp ứng: “Vậy thì làm phiền ngươi rồi!”
Tô Nam ngươi không có tiết tháo này… Dễ dàng như vậy đã bị bức hϊếp đáng đời bị Ngụy đại sắc lang ăn sạch ah ~【 Tô Nam: Ta đây kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! 】
Theo sát Nguỵ Khiêm Ngữ đi ra quán café, Tô Nam tổng cảm giác mình tựa hồ quên cái gì đó, bất quá ngẫm lại có lẽ không trọng yếu, gãi gãi đầu, cũng không có xoắn xuýt nữa.
Vương Thanh đồng học triệt để ngây ngốc trong gió rồi… Các ngươi thật sự như vậy bỏ qua ta quên ta vứt bỏ ta rồi hả? Cũng quá vô tình quá lãnh khốc đi à nha?
Nhìn Vương Thanh đã bị phong hoá, nhân viên phục vụ thật sự nhịn không nổi nữa, có chút thẹn thùng mà cúi đầu, mặt đỏ ửng mà nhỏ giọng hỏi: “Cái kia… Tiên sinh, ngươi có muốn coffee nữa không? Nếu… Nếu không…có thể phiền ngươi thanh toán hoá đơn được chứ?”