Thiên Tự gần đây cảm thấy nó rất lạ, mỗi khi cậu ngủ say hay đi tắm thường thấy nó nói chuyện điện thoại cùng ai đó, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Nhưng cậu gặng hỏi thì nó chỉ trả lời xuề xòa là chuyện ở công ty gặp vấn đề rồi cũng gạt phắt không nhắc đến. Cậu cũng muốn đến công ty phụ giúp thì nó ngăn cản, bảo là phải dành khoảng thời gian riêng cho hai người. Sự nghi ngờ của cậu ngày càng tăng cao, nó còn muốn giấu gì cậu nữa sao?
Cho đến ngày thứ tám họ bên nhau sau ba năm cách xa, nó gối đầu lên tay cậu, thì thầm :
_Tự, ngày mai cha mẹ em sẽ đến đây. - giọng nói đầy thận trọng của nó làm cậu phát hoảng :
_Bác trai bác gái sao? Nhưng sao lại đến đây?
_Họ muốn thăm chúng ta, họ cũng đã biết chuyện sống chung của em và anh rồi. Em muốn nhờ anh chăm sóc họ, ngày mai em có một cuộc họp quan trọng. Thiên Tự, anh giúp em được chứ? - nó vòng tay ôm lấy cậu, vùi mặt vào cổ cậu, khẽ cắn lên yết hầu khiến cậu phải âm thầm hít sâu một hơi. Trong lòng lại không ngừng hối lỗi : ""Thiên Tự, em xin lỗi, em sẽ không nói dối nữa. Tha thứ cho em."
Thiên Tự có hơi bối rối nhưng rồi cũng gật đầu :
_Anh sẽ giúp, đó cũng là nhiệm vụ của con rể mà, nhưng em phải hứa là phải về sớm, anh không muốn bị hai bác coi là con rể vô dụng đâu.
Cậu càng thật thà nói, trái tim nó càng đau, đau dữ dội, thật lâu mới yếu ớt đáp trả :
_Ừ.
_Vậy giờ chúng ta đi ngủ thôi. Anh rất háo hức đến ngày mai.
Nó không đáp, hai tay đột ngột sờ toán loạn trên ngực cậu, ánh mắt mê ly, môi mỏng khẽ nhếch : Anh định ngủ sớm vậy sao?
_Chẳng phải ngày mai em có cuộc họp sao? Anh không muốn khiến em mệt. - Thiên Tự hôn lên môi nó, trong mắt hoàn toàn là yêu thương. Càng khiến nó đau đớn thêm, hai tay ở trên ngực cậu đã lần xuống dưới, môi cướp lấy môi cậu hôn rất sâu.
_Anh không cần lo, em đủ sức từ giờ đến sáng. - chất giọng dụ hoặc, bàn tay nóng bỏng chạy khắp người cậu, dấy lên ngọn lửa khát vọng, giọng cậu cũng đã sớm khàn :
_Thiên, vậy anh không khách khí. - nói rồi lập tức vùi nó dưới thân, môi xâm chiếm lấy khoang miệng nó, tay lần xuống lớp áo xoa nắn nơi mềm mại, tay còn lại bận rộn cởϊ áσ nó. Nó tự động cởϊ áσ cậu, đáp trả lại nụ hôn nồng nàn, miệng ngâm nga âm thanh không rõ. Căn phòng phút chốc rơi vào hoan ái, kiều diễm khó tả.
-------------------
Ngọc Ly sau khi rời khỏi hắn thì đến nhà Jack sống, cậu cũng đã khám bệnh cho cô sau đêm điên cuồng với hắn.
Jack nhìn bảng khám bệnh của cô mà tức muốn hộc máu, quên luôn vai vế của mình mà gào lên :
_Chị điên hả, loại thuốc đó mạnh cỡ nào chị biết không? Nó suýt chút nữa phá tan tử ©υиɠ của chị luôn rồi, đã tống rượu cả một bụng còn cho hắn uống "thứ đó", chị nghĩ bản thân mình là người máy, không biết đau chắc? Chỉ vì yêu mà hành hạ cơ thể mình ra nông nổi này, não chị bị úng nước sao? Chị có phải là Dương Ngọc Ly không vậy? Tỉnh lại giùm em đi. CHẾT TIỆT THẬT MÀ!!!
Jack tức giận xé nát bảng khám bệnh của cô, cậu chưa bao giờ cảm thấy máu trong người nóng như thế này. Gương mặt baby cũng bị cơn giận thổi bay mất, đôi mắt u ám nhìn người con gái đang co ro trong chiếc căn kia mà không tự chủ được cảm thấy chua xót. Haizz, hết Nhất Thiên rồi lại đến Ngọc Ly, nhìn hai người mạnh mẽ vậy chứ khi yêu chẳng khác gì bọn con gái phiền phức.
Reng....reng...reng... Điện thoại bất ngờ reo, Jack hạ hỏa đôi chút, nhìn dãy số quen thuộc rồi bấm phím trả lời, ánh mắt thi thoảng liếc về phía cô :
_Em nghe...được...vâng...
Ngắt máy, cậu đi đến bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn ra rồi ôm cô vào lòng, chất giọng đã trở nên vô cùng dịu dàng :
_Khóc đi, khóc cho đã. Ngày mai chúng ta sẽ thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch - bước khó nhất.
Ngọc Ly nghe vậy thì vòng tay ôm lấy cậu, vùi mặt vào ngực cậu mà khóc nức nở đến đau lòng. Cô quên, cô sẽ quên hắn, quên hết mọi thứ. Quên cả cách yêu một người.
----------
Sáng hôm sau, khi cậu tỉnh dậy cũng là tám giờ sáng, vội vội vàng vàng chạy ùa xuống phòng khách, trang phục chỉnh tề nhìn ba mẹ vợ đang ngồi trên ghế sô pha, tâm tình bỗng chốc căng thẳng.
Cậu hít sâu một hơi rồi bước đến, môi nở nụ cười hòa nhã :
_Cháu chào hai bác. Cháu là Lâm Thiên Tự. Hai bác có khỏe không ạ?
_Ừm, vẫn rất khỏe. Cháu quả nhiên là con của Lâm Mạc Dĩnh, rất có khí chất.
Cuộc trò chuyện diễn ra khá suôn sẻ, ông bà Ngô cũng không có ý gây khó dễ cậu, ngược lại còn có phần yêu mến. Cậu đưa hai bác ấy lên phòng rồi dọn dẹp giúp họ, sau lại nhìn đồng hồ đã mười hai giờ hơn, nó chưa về thì ai nấu cơm.....
_Hửm, mùi gì vậy? - còn đang băn khoăn thì mùi thức ăn thoang thoảng đến nơi cậu đứng, liền mỉm cười rồi vui vẻ chạy ào xuống :
_Bà xã, em về rồi....
_Chào cậu chủ.
_Chào cậu chủ.
_.......
Nụ cười trên môi cậu nhanh chóng dập tắt bởi hình ảnh hơn năm cô hầu đang loay hoay nấu ăn, nhìn thấy cậu vội vã chào. Cậu trợn mắt, chỉ vào bọn họ hỏi :
_Các cô là ai? Tại sao lại ở trong nhà tôi? - một bà quản gia lớn tuổi nghe cậu hỏi liền bước lên, cất lời :
_Thưa cậu chủ, chúng tôi là giúp việc của ông bà Ngô từ ngày hôm nay. - bà lễ phép nói rồi cúi đầu chào cậu, quay lưng tiếp tục công việc của mình, rất lạnh nhạt a.
Thiên Tự bất động một lúc rồi cũng bỏ qua luôn vấn đề đó, bước ra sô pha bật ti vi xem, nhưng cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài mấy bộ phim hành động, hoạt hình mà cậu chẳng mấy hứng thú, kênh thời sự cũng không có gì đặc sắc. Cậu ảo não nằm ườn ra, đến bữa cơm thì ăn một chút lại bỏ lên phòng.
Cuộc sống ba năm qua không có nó dường như muốn đốt cháy tâm hồn cậu thành tro, bây giờ gặp lại rồi, mới xa nhau nửa ngày đã cảm thấy phát điên đến nơi. Ôi trời, cuối cùng thì không có nó cậu thật sự chẳng là gì mà.
Tự lăn qua lăn lại trên chiếc giường êm ái như đứa trẻ vậy, rồi ngủ lúc nào không hay, đến lúc cậu tỉnh dậy đã chín giờ tối, cậu đã ngủ cả buổi chiều đến tận tối sao? Như vậy chắc nó cũng đã về rồi nhỉ?
Thiên Tự nhảy xuống giường, hai chân chạy đến bên cửa phòng tắm, mở ra lại chẳng thấy ai. Cậu nhíu mày rồi chạy ngay xuống bếp, dáo dác xung quanh cũng không thấy người cần tìm liền hỏi bà quản gia :
_Bà ơi! Bà có thấy Nhất Thiên về chưa?
_Vẫn chưa thưa cậu chủ.
Cậu đột nhiên cảm thấy trái tim thắt đến đau đớn, như là dự đoán điều gì đó không lành. Đôi mắt cậu chợt rung động mạnh, bàn tay run rẩy lần trong túi quần chiếc điện thoại, nhấn vào dãy số quen thuộc rồi áp vào tai. Tưởng chừng như sẽ nghe thấy giọng nó nào ngờ đó lại là tiếng của một cô gái :
_Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng....tút...
Cậu bực mình xen lẫn lo lắng ngắt máy, tiếp tục gọi cho Jun, Jack, Jay, Nhật Phong và Ngọc Ly nhưng tất cả đều nghe thấy giọng của cô gái kia với câu nói quen thuộc :
_Thuê bao quý khách vừa gọi....
Có thằng ngốc mới tin đây là sự trùng hợp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nó, là chuyện gì?
Từng hình ảnh những ngày qua hai người họ ở cạnh nhau lần lượt ùa về trong tâm trí cậu : Nó đứng bên cửa nghe điện thoại, gương mặt nghiêm trọng chưa bao giờ thấy, những dòng số điện thoại lạ lấp đầy danh sách cuộc gọi của nó. Gương mặt nghiêm nghị nhìn và màn hình máy tính, cậu đứng ngay sau lưng cũng không hay biết. Những cổ phần mà nó đã mua từ bảy công ty đang nắm giữ đều trên 50%, mà bảy công ty đó đều nằm dưới tay nó. Với hơn 50%, đương nhiên nó sẽ là chủ tịch của công ty đó. Và câu nói của nó trong cuộc điện thoại mà nó bảo là đang gọi cho Jack :
"Sự thật đó, đã đến lúc phơi bày."
Cậu ghép những điều đó lại liền ra một nửa câu trả lời, trái tim cậu đập "bịch" một cái thật đau, lẽ nào.....
Cậu không dám suy nghĩ thêm, lập tức lao ra khỏi cửa, nhưng còn chưa được ba bước trên sân đã bị những chiếc bóng áo đen vây kín, một kẽ hở cũng không có. Ngước nhìn bọn người mặc trang phục đen, mắt kính đen, cao hơn hẳn cậu, mang từng luồng sát khí choáng ngợp đang bủa vây. Cậu nhíu mày, tính bước đi liền bị chặn, một người trong số họ lên tiếng, giọng nói chẳng có chút thiện cảm nào :
_Cậu chủ, mời cậu vào nhà.
_TRÁNH - RA. - Tự gằn, cậu muốn ngay bây giờ lôi nó về mà trừng phạt cho thích đáng đây.
_Cậu chủ, cô chủ có lệnh, tuyệt đối không để cậu bước ra khỏi đây nửa bước. Xin cậu hãy vào trong và đừng làm khó chúng tôi. - Người đàn ông áo đen cao hơn cậu tận một cái đầu lên tiếng, ánh mắt giấu sau mắt kính sắc sảo đến khϊếp sợ. Cậu vung nắm đấm, gào thét :
_Tôi bảo TRÁNH!
Bộp....bàn tay to lớn nắm thành quyền của cậu hoàn toàn bị gói gọn trong trong l*иg bàn tay của người đàn ông kia, còn có cảm giác đau đau. Nếu cậu đoán không nhầm thì họ chính là Mafia ở Nhật của nó, bọn họ mạnh hơn cậu gấp mười lần, lúc trước cậu làm thủ lĩnh D.O.D đã cảm thấy bản thân ngang bằng thuộc hạ của nó. Bây giờ là Mafia, đếm đi đếm lại cũng hơn năm mươi người, cậu có tám trăm cái mạng cũng đánh không lại huống hồ là chỉ có một. Vậy ra, đây cũng là kế hoạch của nó.
Người đàn ông kia hơi dùng lực đẩy cậu vào trong nhà, lập tức đóng cửa :
_Cậu chủ, tôi xin thất lễ.
Thiên Tự tức giận đập vỡ cái bình hoa bên cạnh, điên tiết phóng lên lầu thì gặp cha mẹ của nó, họ đưa cậu một mảnh giấy rồi thở dài, riêng bà Ngô thì không kìm được khóc nấc lên, ông Ngô dìu bà về phòng rồi cũng chẳng trở ra ăn tối hay nói chuyện cùng cậu. Mà cậu lúc này thở còn khó khăn, trên tờ giấy kia là dòng chữ nắn nót với chín chữ :
_Con xin lỗi, mọi người thông cảm cho con.
Thông cảm??? Nó bảo cậu phải thông cảm thế nào đây? Vừa trở về được tám ngày đã tiếp tục ra đi không lí do. Bây giờ còn giam cầm cậu và ông bà Ngô ở đây. Thông cảm CHẾT TIỆT!!!