Chương 24

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Oudh

Võ Tu Đức đã chờ trong nhà cả ngày với đám bạn gã.

Không một ai đoán trước được tính chất của thế giới sẽ đột nhiên biến đổi nên ngày hôm qua khi màn sương mù kỳ lạ buông xuống, Võ Tu Đức đang tổ chức party thâu đêm cùng hội chơi chung trạc tuổi hoàn toàn không hề phòng bị.

Gái xinh hiểu tình thú, tháp sâm-panh, còn có bể bơi ngoài trời. Đám thanh niên chơi đến phê, trắng đêm không ngủ, tận cho tới khi thứ kia đến…

Sương mù cuốn sạch tất cả. Bọn gã hốt hoảng chui vào nhà, bịt chặt cửa sổ, có mấy cô gái bikini còn đang nước nhỏ giọt, mọi người đều thất kinh.

Sau đó chính là dị năng giả thức tỉnh.

Võ Tu Đức sống sót qua cơn đau đớn đã thức tỉnh dị năng. Cơ thể gã dường như sung mãn năng lượng, sức lực trở nên vô cùng lớn!

Nhưng cùng lúc, một trong số đám bạn của gã và một "gái trợ hứng" (1) nào đó đã chết ngay tại chỗ, tử trạng cực kỳ gớm ghiếc.

(1) Không nhất định mang nghĩa tìиɧ ɖu͙©, có thể chỉ là kiểu mấy cô gái góp mặt vào bữa tiệc cho có không khí thôi.

Không người nào dám rời khỏi biệt thự, lại thấy được những gì người khác đã trải qua cùng với tin tức về động thực vật biến dị trên mạng thì càng thêm e sợ.

Ở đó cũng có người từng đọc qua tiểu thuyết thể loại tận thế, theo lời người đó thì người bình thường trong tận thế giỏi lắm là sống sót được, chỉ có dị năng giả mới là boss tương lai… Do đó người duy nhất thức tỉnh dị năng - Võ Tu Đức - liền ngầm có xu hướng trở thành kẻ lãnh đạo.

Hiển nhiên, bản thân Võ Tu Đức cũng không hề có ý định đi ra ngoài, nhất là sau khi nhìn thấy không ít ảnh chụp động thực vật biến dị được cư dân mạng đăng tải.

Sức lực lớn thì sao? Sức lực lớn có thể ăn được cầu lửa dao băng à?

May mà trong biệt thự không thiếu thực phẩm, có thể để bọn gã cầm cự một thời gian.

"Ngụy Kính Bằng, đã qua một ngày rồi, người nhà mày phái đến đón mày rốt cuộc lúc nào mới đến?" Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, Võ Tu Đức sắc mặt u ám dò hỏi người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú bên cạnh.

Trong nhà người này có chút quan hệ với quân đội, hôm qua đã liên lạc với người nhà, nói rằng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất phái người đến đón hắn.

Sắc mặt Ngụy Kính Bằng cũng không được tốt: "Đám người được phái đến hôm qua kia trên đường gặp phái báo biến dị thoát ra từ sở thú, suýt chút nữa toàn quân đã bị quét sạch. Có điều hôm nay sẽ phái người khác đến tiếp, hẳn lần này sẽ không xuất hiện sự cố nữa."

Võ Tu Đức sốt ruột: "Tốt nhất là vậy."

Bên cạnh có mấy người mồm năm miệng mười chêm vào:

"May mà lần này có anh Bằng ở đây, không thì thảm…"

"Cũng nhờ anh Võ nữa, nếu không phải anh Võ thức tỉnh được dị năng thì hôm qua chúng ta đã bị con chim chết tiệt kia diệt sạch rồi!"

Nghe đám hồ bằng cẩu hữu tâng bốc, sắc mặt Võ Tu Đức cuối cùng cũng dễ coi hơn.

Phía sau bọn chúng, mấy cô gái vẫn còn đang mặc bikini run lẩy bẩy nhìn nhau, đều thấy được sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.

Ai cũng biết đám công tử này chắc chắn sẽ không đưa các cô đi cùng - loại đàn ông ở thời điểm như vậy còn không cho họ mượn áo khoác thì có thể có bao nhiêu lòng đồng cảm chứ?

Căn biệt thự đơn lập này vốn nằm ở vùng ngoại ô, mấy căn khác trong khu biệt thự dường như đều hoàn toàn tĩnh mịch, không có người sống. Khu vực này cũng khá hẻo lánh, xung quanh linh ta linh tinh cái gì cũng có, chỉ riêng hôm qua thôi đã nào chim sẻ biến dị rồi thỏ rừng kéo đến…

Thân hình thỏ rừng vẫn nhỏ xinh như trước, nhảy qua nhảy lại bên ngoài biệt thự vài vòng, phát hiện không cách nào bắt được bọn họ mới chịu rời đi, mà con chim sẻ to như đại bàng vàng thì đã mổ nát cửa sổ tầng hai! Nếu không phải Võ Tu Đức - sức mạnh vượt trên người thường - vung đao đuổi nó đi thì hậu quả thực sự không thể tưởng tượng nổi.

Nếu đám công tử đều được đón đi hết rồi, chỉ bằng mấy cô gái các cô ở lại chỗ này nhất định không sống nổi.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt các cô càng trở nên ảm đạm.

Một cô gái trong đó cắn môi, muốn tiến lên lấy lòng Ngụy Kính Bằng, để y mang mình cùng đi. Nói gì cô ấy cũng đều đã nghĩ xong, anh Bằng đưa em theo với, em rất gầy sẽ không chiếm chỗ - nếu nói vậy chắc vẫn sẽ có cơ hội thành công ha?

Ngay lúc cô ấy định hành động, sau lưng chợt vang lên một giọng nữ có phần lạnh lùng pha chút lười biếng:

"Mấy người các ngươi, ai là Võ Tu Đức?"

Cô gái bị dọa giật mình.

Cô ấy nhớ rõ sau lưng mình chắc chắn không có bất kỳ ai!

Vậy giọng nói này, giọng nói này đến cùng là gì…?

__________

Sau khi Kỳ Tửu ở nhà thong dong ăn xong bữa sáng lại nhàn nhã lướt Weibo một lúc mới chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ.

Lần này cô ta không có hứng đi bộ nên lười biếng đứng dậy từ chỗ ngồi, nói: "Di chuyển ta đến bên trong căn phòng Võ Tu Đức từng học cùng lớp với ta đang ở, cách hắn hai mét, càng xa càng tốt."

Nếu dịch chuyển tức thời tới đúng bên cạnh hắn thì phiền lắm!

Miêu tả đủ kỹ càng, không mang nghĩa khác, Ngôn Linh lập tức có hiệu lực.

Vậy nên chỉ sau một khắc, Kỳ Tửu đã nghiêm chỉnh đứng cạnh bức tường phòng khách phụ tầng hai nơi Võ Tu Đức đang ở.

Đối diện với từng tốp cô nàng mặc bikini ngồi xổm trên đất cùng với đám công tử ngồi trên ghế sô-pha đưa lưng về phía cô ta, chỉ để lộ gáy tóc ngắn, Kỳ Tửu mặt vô cảm nói với Việt Độc: "Ồ, là chỗ này không sai."

Việt Độc giật mình: "Sao có nhiều người vậy?"

Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nơi này hẳn là biệt thự ngoại ô đứng tên Võ Tu Đức.

Theo thông tin cô điều tra được, nơi này là chỗ ở của chỉ mình Võ Tu Đức, là quà trưởng thành lão cha gã tặng cho đứa con trai yêu chiều.

Vốn tưởng sẽ chỉ có Võ Tu Đức ở đấy, hoặc nhiều thêm một hai người giúp việc, không ngờ lại có đến hơn chục thanh niên nam nữ tập trung một chỗ.

Việt Độc nhìn mấy cô gái ăn mặc mát mẻ, biểu cảm trở nên phức tạp.

… Đập vào mắt là cảnh tượng này, sẽ không phải đám công tử tụ tập chơi bời trùng hợp gặp phải đại họa đấy chứ?

Kỳ Tửu hoàn toàn không vì tình huống ngoài kế hoạch mà dừng lại, cô ta sớm đã quên đám ranh con năm đó trông như thế nào, huống chi qua mấy năm, mặt mũi gã hẳn cũng thay đổi rất nhiều.

Đại tiểu thư lười tìm từng người, trực tiếp cao giọng hỏi: "Mấy người các ngươi, ai là Võ Tu Đức?"

Trước khi cô ta lên tiếng, không ai trong phòng nhận ra sau lưng nhiều thêm một người.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói xa lạ vang lên, trái tim lập tức như ngừng đập, tâm trạng hoảng loạn.

Cô gái gần nhất thậm chí bị dọa đến hét to: "Có người aaaaa!"

Kỳ Tửu: "... Ta đáng sợ vậy sao?"

Việt Độc phát mệt: "Không phải bạn đáng sợ, mà là cách bạn chào sân đáng sợ."

Kỳ Tửu: "Ừm, ra thế."

Trong số những người ở đây, lá gan của Ngụy Kính Bằng là lớn nhất, hắn rất nhanh áp chế phản ứng sợ hãi bản năng, xoay người cầm thanh kiếm Đức (2) bên cạnh lên: "Kẻ nào?"

(2) Mình tra theo từ khóa "kiếm Đức" chỉ tìm thấy thanh đại kiếm Zweihänder, một loại kiếm có nguồn gốc từ Thụy Sĩ nhưng lại được biết đến nhiều khi được trở thành vũ khí đặc trưng của binh đoàn lính đánh thuê người Đức Landsknechte khoảng thế kỉ 15 - 16. Đặc trưng của thanh đại kiếm này là dài và nặng nhưng bù lại là khả năng phá tường giáo, thứ gây rất nhiều cản trở cho kỵ binh, nên thường được dùng cho quân tiên phong. Chính cái tên Zweihänder dịch từ tiếng Đức cũng có nghĩa là kiếm song thủ, tức phải cầm bằng cả hai tay. Nên nếu Ngụy Kính Bằng thực sự dùng được thanh kiếm này để chiến đấu thì cũng không phải hạng xoàng đâu. (Hình ảnh dưới chú thích)

Võ Tu Đức theo sát phía sau: "Đứa nào tìm tao?"

Các cô gái kinh hãi kêu lên, tránh đến nơi xa hơn.

Ánh mắt Kỳ Tửu đảo một vòng quanh căn phòng, có chút đau đầu: "Thật là phiền phức."

Bộ dáng nhíu mày của mỹ nhân đặc biệt thu hút, ở đây có thể coi toàn người từng trải, thích chơi bời, cũng khó tránh khỏi ngây ngẩn.

Ngụy Kính Bằng là người đầu tiên sực tỉnh, hắn nắm chặt chuôi kiếm, phỏng đoán: "Mày là cứu viện cha ta phái đến sao?" Rồi lại lắc đầu: "Không đúng, mày vừa rồi kêu tên Võ Tu Đức, mày đến tìm gã?"

Kỳ Tửu nhìn hắn, hoàn toàn không định che giấu mục đích: "Phải."

Võ Tu Đức sững sờ: "Mày tìm tao làm gì?"

Gã không hề nhớ có quen biết cô nàng nào ở cấp bậc này, chẳng lẽ là thuộc hạ của lão già nhà gã thức tỉnh dị năng dịch chuyển tức thời nên được phái tới đưa gã đi?

Vẻ mặt đờ đẫn chuyển thành thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm ngạc nhiên mừng rỡ của gã quá rõ ràng, Kỳ Tửu có ngu cũng đoán được gã đang nghĩ gì trong đầu, lạnh lùng chế giễu: "Mơ đẹp nhỉ?"

Vũ Tu Đức thẹn quá hóa giận: "Mày có ý gì?"

Một thanh niên tóc xoăn bên cạnh gã hình như nhớ ra gì đó, khuôn mặt lộ vẻ khó xử: "Anh Võ, cô ta… cô ta sẽ không phải đến trả thù đấy chứ?"

Là tiểu đệ của vị đại ca này đã nhiều năm, thằng chả cũng biết gã từng ức hϊếp người ta như thế nào, từ nhỏ đến lớn, chuyện xấu gã làm hai bàn tay đếm không hết, kẻ thù có thể hợp thành cả một tiểu đội.

Cơ mà trong số kẻ thù của gã không có cô gái nào đẹp vậy hết.

Thằng chả chỉ thuận miệng nói thế, Kỳ Tửu lại vỗ tay hai cái đầy ẩn ý: "Đoán đúng rồi."

Bầu không khí bên kia lập tức thay đổi.

Nếu lúc bình thường, một cô gái xinh đẹp nhảy ra bảo muốn trả thù thì chính là làm trò cười cho bọn gã.

Nhưng giờ là tình trạng khẩn cấp nhận thức bị phá vỡ, ai cũng không có ý định ra ngoài, nhất là không ai biết người đến dựa vào đâu mà đến.

Ánh mắt Ngụy Kính Bằng đảo qua hai bên, không biết đang nghĩ gì. Song hắn rất nhanh cầm kiếm lui về một góc, không chút do dự nói: "Ân oán giữa chúng mày tao không cần biết, có điều tao quen bọn gã chưa bao lâu, nên đừng có lôi tao vào."

Câu này hiển nhiên là nói với Kỳ Tửu.

Mấy thanh niên có lẽ cùng hội với Ngụy Kính Bằng nghe vậy cũng theo hắn lùi lại, vẻ mặt cảnh giác.

Võ Tu Đức kinh ngạc: "Đm, Ngụy Kính Bằng mày nghiêm túc hả?!"

Ngụy Kính Bằng bình tĩnh trả lời: "Tao sẽ không can thiệp, chuyện của chúng mày đừng có liên lụy tao, tao chỉ chịu trách nhiệm cầu viện cha tao, đừng quên hôm nay có người được phái đến."

Kỳ Tửu tùy tiện đáp: "Được, đều tránh xa ra chút."

Nhóm Ngụy Kính Bằng phối hợp lui về góc tường, mấy cô nàng mặc bikini kia như thể tìm được người đáng tin cậy, chớp mắt đã vây xung quanh bọn hắn.

Võ Tu Đức: "..." Mẹ kiếp!

Xem ra thực sự là trả thù, nhưng Võ Tu Đức vẫn không hiểu nổi, hắn chọc phải người như vậy khi nào chứ? Không có ấn tượng!

Cơ mà cái điệu lười biếng này hình như hơi quen quen, giống ai ta…

"Trước tiên nói mày là ai đã, lỡ đâu là chuyện oan uổng tao chưa từng làm thì sao?" Võ Tu Đức sốt ruột hỏi.

Kỳ Tửu cười khẩy: "Oan uổng ai cũng không đời nào oan uổng ngươi."

Cô ta rủ mắt, suy nghĩ chốc lát: "Bỏ đi, nói cho ngươi biết cũng được."

Thấy ký chủ định bắt đầu báo cáo nguyên nhân, Việt Độc đột nhiên không đồng ý nói: "Vẫn nên tốc chiến tốc thắng đi, từng nghe qua nhân vật phản diện chết vì nói nhiều chưa?"

Kỳ Tửu không để ý đáp: "Vậy đối diện cũng phải là nhân vật chính."

Việt Độc: "Ờm." Tựa hồ không thể phản bác.

"Yên tâm, không sao đâu."

Kỳ Tửu cười cười, quay sang nói với Võ Tu Đức: 'Là người trước đây từng đánh gãy hai cái xương sườn của ngươi, sau đó ép ngươi chuyển trường, đừng nói với ta là ngươi quên rồi chứ."

… Quả là ngắn gọn.

Võ Tu Đức tất nhiên không quên, hắn kinh ngạc đáp: "Kỳ Tửu? Không thể nào, Kỳ Tửu sao có thể là bộ dạng này?!!"

Miệng nói không thể nào, nhưng trong lòng đã chắc chắn.

Dáng vẻ lười biếng, khuôn mặt mệt mỏi như ngay giây sau liền lăn ra ngủ này - đích thị là khởi nguồn của cơn ác mộng trong ký ức gã.

Người vốn rất dễ bắt nạt đột nhiên biến thành một kẻ khác!

Sự xuất hiện của Kỳ Tửu lúc này trong nháy mắt khiến Võ Tu Đức nhớ lại nỗi kinh hoàng từng bị chế ngự bởi nụ cười lạnh lùng như ma quỷ và những cú đánh tàn bạo kia.

Nhưng Kỳ Tửu không hề trông như thế, khi đó chỉ là xinh xắn hơn mấy cô bé bình thường một chút, sao giờ trưởng thành lại ra dáng vẻ này?

Kỳ Tửu trả lời lấy lệ: "Chà, nảy nở thôi, với con gái mà nói là chuyện rất bình thường."

Võ Tu Đức: "Không bình thường chút nào, làm gì có ai nảy nở mà thay đổi nhiều vậy chứ!"

Kỳ Tửu: "Như ngươi đang thấy, chính ta."

Võ Tu Đức còn muốn nói thêm nhưng Kỳ Tửu không có tâm trạng tiếp tục tán gẫu với gã: "Đứng lâu vậy, ta cũng mệt rồi, trực tiếp giải quyết luôn đi."

Ánh mắt cô ta chuyển sang mấy người bên cạnh Võ Tư Đức, như có điều suy nghĩ: "Ta trông các ngươi quen quen, Phùng Khải Tường, Trạch Tuấn Trì, Lại Ngạn, Đồng Văn Thụy?"

Mỗi cái tên được xướng lên, đối diện lại có thêm một người sắc mặt biến đổi.

Kỳ Tửu xác nhận: "Các ngươi vậy mà ở đây cả, đỡ mất công tìm từng người, chân thành cảm ơn."

Dưới con mắt dần sợ hãi của mấy thằng ranh kia, Kỳ Tửu chậm rãi nhếch lên nụ cười không lớn nhưng cực kỳ dọa người.

Cùng nụ cười năm đó bọn gã nhìn thấy khi không còn sức mà bị trả đũa… giống hệt nhau.

__________

Chú thích hình ảnh:

(2) Đại kiếm Zweihänder:

Kế Hoạch Thức Tỉnh Nhân Vật Phản Diện - Chương 24