Cả người Tề Tiểu Tô cứng lại, chấp nhận số phận, quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Dư Tây, cô liền toét miệng nở nụ cười mà cô tự cho là thẹn thùng nhất, lương thiện nhất, “Thầy Bạch, chắc là thầy không sao đúng không ạ?”
Nghe anh ta nói chuyện rõ ràng mạch lạc như vậy, nhìn sắc mặt cũng không có gì không ổn, chắc chắn là ngã đau thì cũng có đau, nhưng hẳn sẽ không chấn động não đâu nhỉ?
Nhưng câu tiếp theo của Bạch Dư Tây khiến cô rất muốn khóc.
“Chấn động não hay không thì phải đi viện kiểm tra mới biết được.”
“Vậy… hay là em đưa thầy đi viện kiểm tra một chút nhé?” Cô thực sự muốn khóc rồi đấy, cô lấy đâu ra tiền mà nộp viện phí chứ?
Bạch Dư Tây nhìn cô một chút, nói: “Em phải về nhà rồi, viết tên em, tên lớp và địa chỉ nhà cho tôi, tôi tự đi viện khám, nếu thực sự có vấn đề gì, tôi sẽ gửi hóa đơn cho em.”
… Em gái nhà anh, ý anh ta là thực sự muốn cô phải chịu trách nhiệm sao?
Cô đào đâu ra tiền bây giờ?
Giỏi lắm, mới sống lại ngày đầu tiên thôi đã nợ Chu Thuần tiền sách (Dù cậu ấy không bắt cô trả, nhưng cô cũng không muốn nợ cậu ấy), lại còn nợ một khoản tiền viện phí chưa biết rõ là bao nhiêu nữa! Đã vậy còn động đến mấy con thần kinh Hoàng Vũ Chân kia, hiện giờ chính cô cũng muốn chê bai Hệ thống Tiểu Nhất ấy chứ.
Nếu đã biết tầng 3 có người, sao không nhắc cô trước để cô đừng lao vào Bạch Dư Tây hả?
Quả nhiên, không thể nào tin tưởng 100% được!
Cô theo Bạch Dư Tây vào phòng làm việc, miễn cưỡng đón lấy cuốn sổ anh ta đưa cho, viết tên, lớp và địa chỉ của mình lên, đưa lại cho anh ta.
“Thầy Bạch, vậy giờ em về trước được rồi chứ ạ?”
Liếc nhìn nét chữ trên sổ một cái, đáy mắt Bạch Dư Tây thoáng có vẻ tán thưởng, xua tay: “Về đi, đi đường cẩn thận chút, đừng có vội vội vàng vàng, nếu lại đυ.ng phải người ta nữa, chắc chắn sẽ không dễ nói chuyện như thầy đâu.”
Tề Tiểu Tô: “…”
Thế này mà gọi là dễ nói chuyện à? Dễ nói chuyện mà đi đòi học sinh ghi địa chỉ lại chỉ vì tiền viện phí hả?
Thấy bóng cô ấy biến mất ngoài cửa, ánh mắt Bạch Dư Tây cũng không nhìn theo nữa, lại nhìn hai dòng chữ trên sổ.
Chữ rất đẹp.
Trong nét thanh tú lại thêm ba phần phóng khoáng, nét bút rất mạnh mẽ.
Nhìn chữ như biết được người. Bản chất cô bé này tuyệt đối không đơn thuần, vô hại như vẻ ngoài của cô ấy.
Nhìn một lúc, Bạch Dư Tây lại không khỏi thấp giọng cười. Anh ta làm sao thế này? Lại vì một cô bé va vào, rồi nhìn thấy khuôn mặt đúng tuýp mình thích của cô ấy ngay gần trước mắt mà đi xin địa chỉ của cô ấy sao?
Có điều, anh ta cứ tưởng cô ấy là học sinh lớp 12, thì ra mới lớp 11.
Tề Tiểu Tô gục đầu tiu nghỉu đi ra khỏi trưởng, cũng không nhìn thấy đám Hoàng Vũ Chân nữa nên trong lòng thầm khẽ thở phào một hơi. Cô chậm rãi đi về phía đường Bình Phúc, vừa nghĩ đến cơn bão mà lát nữa về nhà cô sẽ phải đối mặt, cô lại không khỏi day day huyệt thái dương.
Ngày trọng sinh đáng thương của tôi.
Nhưng dù cô có đi chậm thế nào thì sau 40 phút cũng vẫn về đến Tề gia.
Hiện giờ, cơ thể của cô thực sự rất yếu ớt, bao nhiêu năm nay không nghỉ ngơi tử tế, đang trong những năm quan trọng nhất đối với việc phát triển cơ thể, cô cũng không được ăn gì ngon lành, hơn nữa, tâm lý có chút khép kín, trầm cảm, sức khỏe lại càng yếu hơn, leo 7 tầng cầu thang xong thì hai chân cũng đã mềm nhũn cả rồi. Mà cô phát hiện toàn thân mình chỗ nào cũng đau nhức, ngay cả da đầu cũng vẫn còn đang tê tê buốt buốt, đám Hoàng Vũ Chân thực sự đã chọc giận cô, đặc biệt là nữ sinh mặt tròn kia!
Tề Tiểu Tô nghiến răng chửi thầm, ngẩng đầu nhìn thấy ngay cửa nhà Tề gia đang mở, bên trong truyền ra tiếng cãi vã chửi bới của chú hai Tề Tông Bình và Trần Đông.
“Số tiền đó cứ tạm rút ra trước một ít đi, không phải chúng ta không mua nhà nữa, nhưng mẹ tôi đang nằm trong viện, lẽ nào có thể không nộp viện phí sao?”
“Nộp chứ, nhưng cũng không phải là chúng ta phải nộp toàn bộ.” Giọng Tề Tông Bình vô cùng bực tức, “Bà còn có hai thằng em cơ mà, chẳng lẽ hai thằng Trần Ninh Trần Quang đó không nộp xu nào sao? Giờ bắt nộp trước 1 vạn tệ, chúng ta có thể góp 2 nghìn.”
Tề Tiểu Tô đứng dựa vào tường ngoài cửa, cảm thấy lúc này mà đi vào hoàn toàn không phải ý hay.
Giọng Trần Đông hơi nghẹn ngào, “Tông Bình, sao ông có thể nói thế được, lúc trước chúng ta muốn mua căn nhà này, chẳng phải A Ninh cũng góp tiền sao? Giờ A Quang còn không có việc làm, ông bắt chúng nó góp tiền có khác nào ép chúng nó đi trộm đi cướp chứ?”
“Bà còn dám nói đến nhà à, ngày xưa mua nhà mất mấy vạn tệ, Trần Ninh chỉ góp một nghìn rưỡi, bà có cần phải lôi ra nói hết năm này sang tháng khác không? Hơn nữa, một nghìn rưỡi đó của nó ở đâu ra? Còn không phải là kiếm được từ công việc tôi giới thiệu cho nó sao?”
Tề Tông Bình lại nói tiếp: “Bà nói muốn nộp tiền đã đành, lại còn đòi vào viện chăm sóc nữa, con gái gả đi rồi mà còn phải nộp tiền, cống hiến sức lực nữa sao? Trần Đông, tôi nói cho bà biết, muốn đổi nhà mới cũng là vì bà làm ầm lên cả nửa năm trời, giờ khó khăn lắm mới tích đủ tiền, bà lại muốn lấy đi trợ cấp cho nhà mẹ đẻ của bà à?”
Bản chất của Trần Đông này thực sự chẳng ra sao, đặc biệt là đối với kẻ mà bà ta coi như sâu mọt trong nhà như Tề Tiểu Tô này, bà ta sẽ vô cùng hà khắc. Ở bên ngoài, bà ta cũng luôn ham hố mấy món lợi nhỏ nhặt, nhưng đối với người nhà bà ta, đặc biệt là với hai thằng em trai đó thì bà ta thực sự rất tử tế.
Điểm này cũng được tính là một trong những ưu điểm ít ỏi của bà ta.
Đương nhiên, chẳng qua Tề Tiểu Tô cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ cô vẫn rất căm ghét Trần Đông, huống hồ, Trần Đông sẽ lập tức đổ hết mọi chuyện lên đầu cô ngay thôi.
Quả nhiên, ngay sau đó, cô nghe thấy Trần Đông nói với Tề Tông Bình: “Tôi cũng có ở đó trông đêm đâu, ngày ba bữa tôi vẫn về làm cơm đấy còn gì? Tôi đã tính toán cả rồi, sau khi làm xong ba bữa sẽ để Tiểu Tô đưa tới viện, sáng, trưa, tối, đều bắt nó ở trong đó trông, dù sao bệnh viện cách trường không xa, tôi cũng đâu thể bỏ mặc cái nhà này không để ý được.”
Đi em gái bà ấy!
Tề Tiểu Tô chửi thầm một tiếng, cầm tiền bồi thường tử vong của bố mẹ cô, còn muốn nô dịch cô thế này, thực sự không hiểu kiếp trước cô làm thế nào mà nhịn nhục được như thế nữa? Có điều, nếu không sống một kiếp trước, cô cũng không biết làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả tương lai của mình. Lúc đó cô còn rất tự tin, cho rằng bắt làm thì làm thôi, chính mình vẫn có thể tập trung học tập tốt được, kết quả là hoàn toàn không thể nào.
Vì bà cụ nhà Trần Đông đó thực sự quá giỏi hành hạ người khác! Còn lão Trần Quang, em trai Trần Đông nữa, lão đó rõ ràng là một tên cặn bã, cô luôn cảm thấy Tề Đan Dương còn nhỏ như vậy đã học mấy thói hư tật xấu đều là do cậu út Trần Quang của nó dạy hư nó mà ra.
“Tiểu Tô á? Nó có thể chăm sóc được sao?” Tuy Tề Tông Bình hơi nghi ngờ, nhưng Tề Tiểu Tô có thể nghe ra được, ông ta đã đồng ý rồi. Cô bĩu môi, đây là chú ruột của cô đấy!
“Sao mà không chăm được? Nó sắp 18 rồi, làm chút chuyện này thì có sao? Cũng không thể cứ nuôi không nó mãi được.”
Tề Tiểu Tô tức khí, lập tức bước thẳng vào trong nhà.
“Chú hai, thím hai, cháu về rồi.” Sau khi vào nhà, cô mới nhìn thấy Tề Đan Thần và Tề Đan Dương cũng ở nhà, mỗi đứa ôm một túi khoai tây chiên ngồi trên salon xem tivi. Tề Đan Dương vừa nhìn thấy cô liền gào lên: “Tề Tiểu Tô, chị bị xe tông hay sao thế? Chờ mãi không thấy chị về nấu cơm! Đói chết mất thôi!”
Hừ, thật nực cười, bố mẹ, chị gái đều ở nhà, nhưng cả nhà lại chờ cô về nấu cơm à?
Cô không nói gì, xuyên qua phòng khách, đi thẳng về phía phòng mình.
Tề Đan Thần lập tức đứng vọt dậy, ném gói khoai tây chiên lên salon, lao như một cơn gió về phía cô, túm cô kéo lại, vì dùng sức quá mạnh, nên móng tay cắm cả vào thịt cô, “Tề Tiểu Tô, mày ra đây với tao! Tao có chuyện muốn nói với mày!”