Hiệu suất làm việc của học Trưởng Thẩm quả thật rất nhanh chóng, còn vô cùng uy tín nữa. Anh ấy hứa với cô nói chiều nay sẽ xong thì đúng chiều nay.
Từ xa Kỳ Vân thấy Thẩm Thành Du từ xe Buýt bước xuống cô ra sức vẫy tay gọi sợ học trưởng không thấy mình: "Học trưởng em ở đây."
Nghe tiếng gọi, Thẩm Thành Du đưa mắt tìm kiếm, thấy Kỳ Vân đứng bên kia đường, anh mỉm cười giơ tay lên đáp lại cô tỏ ý mình đã thấy rồi đợi tín hiệu đèn đi bộ chuyển sang màu xanh bước nhanh băng qua đường.
Bộ dạng của Thẩm Thành Du trông rất vội, trán đổ mồ hôi, mặc áo đồng phục của quán ăn, có lẽ để tranh thủ thời gian đến gặp cô nên không kịp thay. Làm Kỳ Vân có chút khó xử. Đáng lẽ ra cô nên kiên quyết từ chối, tự mình chạy đến chỗ làm thêm của anh ấy mới phải.
"Thật ngại quá, học trưởng Thẩm, bắt anh từ xa đội nắng đến đưa sách cho em."
Thẩm Thành Du lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười nhìn Kỳ Vân: "Chỗ làm của anh cách nơi này không xa lắm, với trời nắng như vậy ai lại để con gái ra đường." Anh không hề để ý vấn đề này. Anh là con trai ngại gì một chút nắng kia, chỉ lo cho cô là con gái sức khoẻ yếu dễ say nắng mà thôi.
Tâm lý chết mất. Sợ cô phải đi giữa trời nắng mà anh tự nguyện đến đây. Nếu không phải trong lòng cô bị ba chữ "Trần Kha Nghị" lấp đầy thì học trưởng à, thật xui xẻo cho anh trở thành đối tượng ưu tiên của em. Tại sao anh không xuất hiện sớm hơn một chút thì em đâu cần phải khổ sở như vậy đâu. Nhẹ nhàng ấp áp làm trái tim em tan chảy.
Cô hơi bối rối nhìn Thẩm Thành Du bởi vì trong lòng đột nhiên có ý nghĩ đen tối với anh ấy.
Thẩm Thành Du từ trong ba lô lấy sách ra đưa cho Kỳ Vân: "Anh đã high line ( tô sáng) nội dung quan trọng lên rồi, còn nữa anh có chú thích một số chỗ, em xem không hiểu thì gọi cho anh."
Kỳ Vân vội đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn anh, học trưởng." Trong lòng vô cùng cảm kích, cô không cần sợ thầy Trần nữa rồi, nhờ có học trưởng giúp sức, tối nay cô có thời gian tranh thủ ngủ sớm một bữa.
"Kỳ Vân!" Thẩm Thành Du dừng lại một lát, nhìn thẳng vào mắt Kỳ Vân: "Từ lúc gặp anh em đã cảm ơn không biết bao nhiêu lần rồi."
"Thì do anh giúp em rất nhiều mà." Cô cười hì hì gãi đầu, ngoài lời cảm ơn cô không biết làm gì để thể hiện sự cảm kích này.
"Không cần cảm ơn nữa đâu, khi nào rảnh rỗi mời anh đi uống nước là được rồi." Anh nhìn cô mỉm cười, muốn nhân cơ hội này tăng thêm số lần được gặp cô.
"Học trưởng không nói em cũng định xong lần này sẽ hậu tạ anh đây." Nên mời anh uống Starbuck mới xứng đáng với công sức học trưởng đã bỏ ra.
"Chỉ cần vào căn tin trường uống ly nước là được rồi." Thẩm Thành Du khiêm tốn nói.
"Nhất định! Đợi em nộp bài xong sẽ gọi cho anh."
"Mà nè, sau này đừng gọi học trưởng, anh có tên mà, gọi anh là Thành Du đi.” Gọi học trưởng nghe rất xa cách "Thành Du" gần gũi hơn nhiều.
"Em biết rồi học trưởng, à không anh Thành Du." Nhất thời thay đổi Kỳ Vân chưa quen. Cứ một "học trưởng Thẩm" hai "học trưởng Thẩm" cũng rất mệt. Nhưng anh không nói cô không dám thay đổi cách xưng hô. Đây là sự tôn trọng tối thiểu đối với đàn anh mà. Bây giờ tốt rồi. Gọi cũng đỡ mỏi miệng hơn nhiều.
Thẩm Thành Du nghe cô gọi anh là "anh Thành Du" đặc biệt hài lòng, giơ tay xoa đầu cô: "Anh phải về quán sắp hết giờ nghỉ giữa ca rồi."
Kỳ Vân gật đầu. Đúng là cô chiếm hết thời gian nghỉ ngơi của anh ấy rồi. Đợi Thẩm Thành Du di lên xe buýt, cô nhiệt tình vẫy tay chào tạm biệt cho đến khi chiếc xe đi khuất tầm nhìn mới ngừng lại.
Về đến nhà, Kỳ Vân vội vàng mở sách ra xem một lượt để nắm bắt nội dung rồi bắt đầu viết báo cáo.
Các ghi chú của học trưởng còn rất rõ ràng, tỉ mỉ, đọc vào là hiểu ngay. Quả thật giúp cô tiết kiệm thời gian không ít.
Sự ngưỡng mộ dành cho Thẩm Thành Du của cô lại tăng lên rồi.
Suy cho cùng, mặc dù nhận được sự hỗ trợ, nhưng ba bản báo cáo đều do Kỳ Vân dốc toàn bộ sức lực ngày đêm "làm con ong chăm chỉ" hoàn thành.
Vì vậy tình trạng "nhan sắc phai tàn" không có chiều hướng giảm đi mà càng ngày càng gia tăng. Các loại mỹ phẩm cũng vô tác dụng với gương mặt của cô. Cho nên cuối cùng Kỳ Vân quyết định để mặt mộc đi đến trường, chỉ bôi chút son cho bớt nhợt nhạt.
Cô sắp chống cự không nổi rồi. Mong đừng ngất xỉu giống lần trước.
Kỳ Vân mắt lim dim, ôm ba cuốn sách "trời đánh" và bản báo cáo vượt chặng đường dài, có mặt tại văn phòng của Trần Kha Nghị.
"Đây là báo cáo của em, mong thầy xem xét chỉ bảo thêm ạ!" Cô đặt chồng sách lên bàn, ánh mắt chờ đợi.
Trần Kha Nghị nhận lấy kiểm tra, anh lật từng tờ, nhìn lướt qua nội dung, lâu lâu lại không tự chủ mà nhìn người ngồi đối diện mình. Tất nhiên là không để người đó biết được anh len lén nhìn cô.
Đủ mười mặt không hơn không thiếu đúng như yêu cầu của anh. Nhìn sơ thì nội dung cũng không tệ. Có điều sắc mặt sinh viên của anh không tốt lắm. Thiếu ngủ, làm việc quá sức, đây là anh trong lúc xem báo cáo anh âm thầm đánh giá.
Còn không phải do anh sao? Nhưng ai biểu cô gái nhỏ này lại xỏ mũi dắt anh đi một vòng lớn như vậy. Không chỉnh nhất định cô không biết sợ. Anh cảnh cáo cô bằng cách này đã là quá nhân từ với cô rồi.
Anh đặt bản báo cáo sang một bên. Kỳ Vân dù buồn ngủ nhưng vẫn cố căng mắt theo dõi hành động của anh. Xem như vậy là xong rồi ư? Không cho ý kiến gì hết. Báo hại cô thức khuya dậy sớm để làm. Biết anh không đọc kỹ thì cô đã làm qua loa cho có rồi. Lần sau nhất định sẽ rút kinh nghiệm. Mà thôi còn đỡ hơn anh nổi hứng lên chê này chê nọ bắt cô làm lại còn mệt hơn.
"Ngày mai tôi đi dự hội thảo, sẽ không lên trường, nên em có thể ở nhà hoặc lên trường tùy ý."
Không có người hướng dẫn, lên trường cũng không có việc gì để làm. Mà thầy Trần đã cho cô hai sự lựa chọn, tất nhiên cô chọn ở nhà rồi. Mai là thứ sáu, ngày mốt là thứ bảy rồi đến chủ nhật không phải đi làm, cô có thể ở nhà bù lại những ngày cực khổ vừa qua.
Giáo sư Trần à! Thầy đi cũng quá đúng lúc đi, sao không đi lâu thêm một chút nữa. Lần này cô sẽ không thương nhớ anh đâu.
"Nhìn vẻ mặt này là muốn tôi đi lâu một chút phải không?" Nghe anh nói, ánh mắt cô gái này liền sáng lên. Vui mừng vậy sao? Hay là anh không đi nữa.
Biểu hiện của cô rõ vậy sao? Phải kiềm chế lại.
"Dạ không, em rất muốn thầy ở lại hướng dẫn em thật nhiều, có điều thầy có việc thì cứ đi xử lý đi, chương trình cũng không gấp mà." Đúng kiểu nịnh nọt thầy đi rồi em sẽ rất luyến tiếc. Thầy rất rất quan trọng.
"Thứ hai phải có mặt đúng giờ, tôi sẽ hướng dẫn em một vài việc." Cho cô nghỉ ba ngày chắc cũng đủ rồi. Anh không yên tâm phải nhắc cô lại một lần nữa, sợ thứ hai cô lại quên luôn chuyện phải lên trường.
Hội thảo chỉ là cái cớ anh nghĩ ra thôi. Thực ra anh muốn cô ở nhà dưỡng sức lại. Nhiệm vụ lần này có lẽ đã tiêu tốn của cô rất nhiều năng lượng. Vẻ mặt mệt mỏi kia anh nhìn không quen.
Anh quên việc cô nói dối anh rồi sao? Không đâu! chỉ là chờ cô lấy lại tinh thần rồi tiếp tục cũng không muộn. Nói anh nhớ dai, anh chấp nhận vì anh còn muốn "hành hạ" với cô gái này lâu một chút. Nhìn vẻ mặt tức giận mà không dám nói của cô rất thú vị mà. Với lại anh đã nói bắt cô chịu trách nhiệm vì những việc mình đã làm, bây giờ chính là lúc anh bắt đầu thực hiện.
Bởi vì cuộc sống của anh quá nhàm chán, nay có chút màu sắc nhất định phải giữ lấy.