Chương 4: Chương 7+8

#7

"Cháu đã học được bao nhiêu phần về giáo dục giới tính rồi. Nếu không hiểu cái gì thì hỏi chú, chú sẽ nhiệt tình chỉ dạy, đảm bảo hiểu bài mà không lấy của cháu một đồng nào. Cháu nghĩ xem, thấy có lãi không?"

Tiểu Du bình thường mạnh miệng như vậy nhưng khi bị Trương Vũ trêu cũng cứng họng không biết phản bác thế nào. Cô cố gắng nhích người ra sau để kéo dài khoảng cách giữa mình và Trương Vũ:

"Chú...chú đứng gần con như vậy làm gì? Đứng lui ra kia đi, phòng còn rộng lắm đừng đứng sát vào nhau như vậy."

Tiểu Du lắp bắp nói cố gắng đuổi Trương Vũ ra xa, dù sao thì cô là con gái, cũng biết ngượng mà. Nhưng Trương Vũ dứt khoát không chịu nghe lời cô, càng ngày càng áp sát lại gần Tiểu Du, không cho cô thoát:

"Cháu trả lời câu hỏi của chú đi rồi chú đứng lùi ra sau."

Tiểu Du đảo mắt xung quanh, cố nhớ xem rốt cuộc Trương Vũ vừa hỏi cô câu gì. "Chú cứ đứng sát vậy áp lực lắm cháu không trả lời được."

Trương Vũ thấy vẻ mặt bối rối, khó xử của Tiểu Du nên cũng không ép cô nữa. Đứng ngay ngắn lại kéo xa khoảng cách với cô một chút rồi anh kéo Tiểu Du ngồi xuống ghế sopha ngay cạnh mình.

"Được rồi không đùa cháu nữa. Nói xem tại sao lại mang chuyện đó ra mách bố mẹ."

Tiểu Du cố gắng giữ bình tĩnh sau khoảng cách sát nhau vừa rồi, trái tim cô đập mạnh nãy giờ không chịu ngồi yên. Khi nghe Trương Vũ hỏi như vậy, cô biết chú vẫn cắn chặt không buông quyết tra hỏi lí do đến cùng.

"Cháu thấy không vừa mắt với cái cô vừa nãy nên trong lúc nóng tính vô tình nói với bố mẹ thôi."

Tiểu Du lấy bừa một lí do ra để chống chế. Thực sự lí do cũng đúng một phần, cô gái kia khiến cô rất ngứa mắt, hơn nữa Tiểu Du có lòng riêng không muốn Trương Vũ tiếp tục dây dưa, vui đùa chơi bời bên ngoài nhiều nữa. Tiểu Du biết bản thân thích chú nên cảm thấy khó chịu khi chú ở bên cạnh người phụ nữ khác. Nhưng có một điều cô không dám đánh liều nói thẳng ra vì cô không rõ tình cảm của Trương Vũ như thế nào.

Trương Vũ đưa tay xoa đầu Tiểu Du, nói: "Được rồi, nếu cháu thấy khó chịu thì lần sau sẽ chú sẽ không cho bọn họ đến đây nữa."

"Không mang họ về nhà thì chú sẽ mang họ ra khách sạn sao?"

Trương Vũ nhíu mày khi nghe thấy Tiểu Du hỏi như vậy. Câu hỏi này hình như vượt quá giới hạn của cô rồi.

"Cháu đang định quản chú sao?"

Tiểu Du lúc này mới giật mình nhận ra mình đã quá lời mất rồi. Trong mắt Trương Vũ, anh vẫn chỉ coi cô là một đứa bé, một đứa em bố mẹ anh nhận nuôi hoặc chỉ là một đứa cháu kém mình gần chục tuổi chứ chưa bao giờ coi cô là một cô gái đã trưởng thành.

"Xin lỗi, con đã quá lời rồi. Chú về phòng đi, con thấy hơi mệt muốn ngủ sớm một chút." Tiểu Du đuổi khéo, Trương Vũ cũng biết điều đứng lên rời đi.

Ngay khi Trương Vũ vừa bước ra khỏi phòng, Tiểu Du ngồi sụp xuống, tựa lưng vào cửa, không kìm được mà nức nở cất tiếng khóc.

#8

Trương Vũ trở về phòng mình nhưng trong đầu vẫn còn nhớ đến khuôn mặt buồn bã của Tiểu Du khi đuổi khéo anh rời khỏi phòng. Không hiểu sao, Trương Vũ cảm thấy rất khó chịu khi thấy cô bé này buồn.

Từ bé đến năm 12 tuổi, anh thực sự chỉ coi Tiểu Du là đứa em gái nhỏ nhưng lại vớ vẩn luôn miệng gọi anh là "chú" nhưng bây giờ anh dần nhìn cô bằng con mắt khác. Sau 6 năm học ở Mỹ trở về, Tiểu Du đã trưởng thành hơn, mang nét xinh đẹp của cô gái tuổi mới lớn, thực sự một phút nào đó khiến anh dao động không thôi.

Trương Vũ thầm chửi mình, không hiểu sao anh lại có suy nghĩ đen tối với một cô gái như vậy. Nếu để bố mẹ biết, chắc chắn sẽ cầm chổi đánh cho anh một trận và mang Tiểu Du về nhà mất. Thế nên tốt nhất anh nên giấu nhẹm đi cảm giác và suy nghĩ của mình để tốt cho cả anh và Tiểu Du.

[...]

Trong một tháng ở nhà Trương Vũ, Tiểu Du cảm thấy rất vui khi Trương Vũ rất giữ lời hứa, không cho bất kì người phụ nữ nào bước vào nhà. Thỉnh thoảng anh có bận bịu về khuya vì phải xa giao còn hầu như Trương Vũ đều về nhà đúng giờ ăn cơm với cô. Tiểu Du nghĩ, như vậy cũng tốt, ít nhất cô có thể ngắm nhìn anh nhiều hơn dù không thể nói lên tiếng lòng của mình.

Tối hôm nay, đúng giờ Tiểu Du xuống tầng một ngồi vào bàn ăn nhưng không thấy Trương Vũ đâu, cô quay ra hỏi bác giúp việc:

"Chú ấy hôm nay không về sao?"

"Dạ tiểu thư, thiếu gia gọi điện về bảo hôm nay có việc đến khuya mới về, dặn tôi chuyển lời tới tiểu thư cứ ăn trước không phải đợi ngài ấy."

Nghe bác giúp việc nói vậy, Tiểu Du cũng không hỏi gì thêm. Cô yên lặng ăn hết bữa tối rồi lên phòng của mình ngồi xem phim. Có lẽ hôm nay không thấy Trương Vũ ở nhà nên tâm trạng của cô trùng xuống hẳn, xem bộ phim mình thích mà cô không cảm thấy chút hứng thú gì.

Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, Tiểu Du nhìn màn hình, hoá ra là Minh Châu, bạn thân của cô gọi.

"Tiểu Du, bọn mình đang tụ tập ở quán bar đường X này, ra đây chơi cùng đi."

Bình thường cô bị Trương Vũ quản lí khá nghiêm nên tầm tối này hầu như toàn ở nhà. Hôm nay Trương Vũ không có nhà cộng thêm tâm trạng đang buồn chán nên Tiểu Du đồng ý đi luôn. Cô tiến đến tủ quần áo, tìm một bộ hở hang một chút để phù hợp với không khí quán bar.

Thay quần áo, makeup xong xuôi, Tiểu Du ngắm nhìn lại mình trước gương. Cô tự cảm thán bản thân, dáng mình đẹp thật đấy. Mặc chiếc áo dây crotop bó sát, quần baggy dài đến gót khiến chân cô trông thật dài. Tiểu Du vui vẻ cầm túi xách đi xuống nhà rồi bắt xe đến quán bar.