#32
Tiểu Du tỉnh lại với cơ thể đau nhức, chỉ cần dịch chuyển nhẹ nhàng một cái là cơn đau từ dưới truyền lên không ngớt. Cô cố nén đau, cuốn chăn quanh người, bước chân xuống giường định đi vào phòng tắm tắm rửa qua. Nhưng khi vừa đặt được chân xuống giường, Tiểu Du không đứng vững mà bước hụt suýt bị ngã.
Đúng lúc này Trương Vũ từ phòng tắm đi ra, anh tiến lại gần đỡ cô dậy, miệng không quên trách mắng cô vài câu:
"Em tỉnh dậy sao không bảo anh. Đêm qua làm mấy trận liệu em có đi được không cơ chứ."
Tiểu Du được Trương Vũ bế lên đặt ngồi lại trên giường. Cô giờ không khác gì đứa trẻ kháu khỉnh được bọc kín trong chăn trông rất đáng yêu khiến Trương Vũ không kìm lòng được mà cúi đầu xuống hôn cô một cái.
"Nhìn mặt em cứ nhăn nhó thế này, có vẻ không hài lòng với kĩ thuật của anh đêm qua sao? Đêm nay chúng ta thử lại nhé."
Tiểu Du nghe vậy hai má nóng ran, cô đưa tay lên vội che miệng Trương Vũ lại khiến cho anh không nói linh tinh nữa.
"Anh thôi đi, hôm qua vần em đủ chết rồi lại còn hôm nay sao?"
"Có gì mà không được. Nếu em đồng ý thì một ngày ba, bốn bữa sáng trưa chiều tối anh đều sẵn sàng phục vụ em trên giường."
Đối diện với ánh mắt nóng rực của anh khi nhắc về chuyện ấy, Tiểu Du chỉ biết né tránh. Bất chợt Trương Vũ đưa ra yêu cầu khiến cô còn ngạc nhiên hơn.
"Từ hôm nay em chuyển lên phòng anh ngủ đi."
"Không được. Người làm biết rõ mối quan hệ của chúng ta, nếu thấy anh và em cùng chung một phòng sẽ bàn tán linh tinh đấy."
"Ai dám bàn tán gì anh đuổi việc họ." Trương Vũ bá đạo tuyên bố.
"Không đơn giản như vậy đâu. Lỡ như, em chỉ nói lỡ như thôi, người bên ngoài đồn ra đồn vào linh tinh, tam sao thất bản lại thành mang tiếng xấu ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh thì sao?"
"Ai nói với em vậy? Sao ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh được?" Trương Vũ nhíu mày, nghi hoặc hỏi Tiểu Du.
Tiểu Du không biết mình đã lỡ lời, cứ thao thao bất tuyệt nói:
"Là Tôn Nam. Anh ta bảo nên tung tin anh và cháu mình yêu đương thì chắc chắn mọi người sẽ nhòm ngó, nhìn vào mà xỉa xói, công kích anh. Như vậy sẽ mang lại tiếng xấu cho anh, em thực sự không muốn."
Nhìn Tiểu Du lo lắng cho anh, vùa nói hai mắt cứ rưng rưng đáng thương đến lạ. Một dòng nước ấm chảy xoẹt qua trong lòng Trương Vũ, anh nhanh chóng kéo cô ôm vào trong lòng.
"Toàn những lo lắng không đâu, em đừng có tin mấy lời thằng đó nói. Mọi việc cứ để anh lo là được."
Nghe Trương Vũ nói vậy, Tiểu Du mới yên lòng đi một chút. Cô chồm người dậy ôm chặt anh không rời.
"À đúng rồi, sao em biết Tôn Nam? Thằng đó gặp em rồi sao?"
Chợt Trương Vũ nói vậy khiến Tiểu Du mới giật mình nhận ra ban nãy mình lỡ lời nói ra chuyện của Tôn Nam rồi, lời hứa của cô và Tôn Bách...Chết rồi lỡ miệng rồi.
Trương Vũ thấy mắt Tiểu Du đảo như rau xào, cố tình chạy xuống giường trốn tránh câu hỏi của anh nhưng không kịp bị anh giữ lại.
"Em có chuyện gì giấu anh sao?"
Không thể trốn tránh nên đành phải đối mặt. Tiểu Du cười cười nói: "Không có chuyện gì quan trọng cả, cũng không ảnh hưởng tới ai đâu nên anh đừng bận tâm."
"Sao không bận tâm được, với phản ứng này của em chắc chắn liên quan đến em rồi. Nói anh nghe đi."
Chẳng hiểu sao Trương Vũ đổi sang trò khác cố tình trêu chọc buộc Tiểu Du phải nói. Bàn tay anh lướt liên tục trên người cô, không bỏ qua một chỗ nào, khiến Tiểu Du không chịu được nữa cuối cùng phải đầu hàng.
"Được rồi, em nói, em nói."