Sắp xếp xong xuôi phòng ốc, kí túc xá hai cô gái dắt tay nhau đi tham quan trường theo kế hoạch của mình. Nếu là lúc trước chắc chắn Đường tiểu thư sẽ chẳng bao giờ chủ động đi đâu bao giờ bởi cô lúc trước con người thân chủ ấy mà chính là con người quá khép kín từ bên trong lẫn bên ngoài bản thân. Cũng khen thay cho cô nàng họ Vệ đây không cảm thấy chán ngán khi chơi với con người nhu nhược, lãnh đạm giống thân chủ.
Lên xe điện, Vi Khiết thích thú quan sát cảnh vật xung quanh vừa tiếp chuyện câu được câu mất với Vệ Ảnh. Hai cô nàng bây giờ giống y hệt đứa trẻ con mới lớn lần đầu nhìn thấy con voi trong sở thú vậy.
Quả thật, đại học Đông Thành còn lớn hơn so với cả tưởng tưởng của Vi Khiết. Đường đi từ kí túc xá nữ đến khuôn viên chính phải mất đến 30 phút đi xe điện.
Cảnh vật cũng luôn thay đổi theo đó. Khoa âm nhạc mang hơi hướng cổ điển chính, màu đỏ đô làm chủ đạo cho tông màu sắc nhận dạng. Khoa Mĩ Thuật lại được tô điểm bằng màu hồng thơ mộng, bao quát lại khá dễ thương. Khoa Công Nghệ được bao phủ bằng màu đen trắng lẫn lộn kệt hợp nhau y hệt chú ngựa vằn. Ngoài ra còn cả chục khoa nữa nằm xung quanh. Căn bản chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy mỏi mắt.
Mỗi khoa đều rộng y như một trường đại học của một tỉnh thành cỡ nhỏ. Có kí túc nam, nữ, căng tin, nhà tiện lợi, nhà sách, lớp học, phòng net, bể bơi, sân bóng cỡ nhỏ, khu thể hình, khu picnic, khu sáng tác...v..v...
"Tớ nghĩ không thể đi hết được đâu. Sống với khoa âm nhạc và đi đến hội trường trung tâm chính của học viện đã mệt mỏi rồi". Vệ Ảnh nhìn đường, màu sắc hoa hết cả mắt, cô nàng ngậm miệng kết luận
"Ừm. Trở về thôi. Không còn sớm nữa". Vi Khiết cũng cảm thấy thế, mở điện thoại xem mấy giờ rồi thì đã chiều muộn tầm 6h30, chắc do tiết trời mùa hè nên trời tối muộn
"Ok đã đến lúc quay đầu về tổ rồi. Khiết Nhi cậu muốn ăn tối ở căng tin xong mới về kí túc hay là về kí túc tắm rửa rồi đi ăn". Vệ Ảnh ấn lập trình cho chiếc xe điện tự lái quay đầu lại, cô nàng đưa ra hai phương án và chờ đáp án
"Lựa chọn 2". Vi Khiết dứt khoát, nhanh gọn
"Hợp lý".
_________☆☆☆☆__________
Lúc hai cô nàng mò về đến cửa kí túc trời đã bắt đầu tối dần. 7 giờ hẳn chẳng còn sớm nữa. Mở cửa ra bước vào thì hai bạn nữ mới đến đang dọn đồ của mình vào tủ nghe thấy tiếng động họ đều ngước lên nhìn. Vi Khiết nhìn lại họ chẳng ngạc nhiên lắm, chỉ khách khí chào hỏi. Vệ Ảnh thì khác, dáng vẻ cô nàng háo hức mấy lần lên khi gặp bạn mới. Cô hồ hởi chào thân thiện.
"Xin chào, hai người hẳn mới chuyển đến năm nay đúng không. Mình là Vệ Ảnh, rất vui được chung phòng". Vệ tiểu thư đến làm quen từng người, câu nói lặp lại y hệt
"Vệ Ảnh tên mạnh mẽ quá. Mình: Sầm Nhật An. Nhật trong ánh nắng mặt trời. An trong vui. Rất vui được làm quen nữ hiệp đây". Cô bạn lùn người mặc cây xanh lá, chắp tay thiếu hiệp, hồ hởi danh xưng
Còn một nàng nữa, tính cách có vẻ trầm tĩnh hơn rất nhiều nhưng lại khá thân thiện. Cô tiến đến cũng giới thiệu mình. Giọng nhẹ nhàng như gió lả mùa thu, trong trẻo như ngọc trâm gãy. Xem ra lại một tiểu thư khuê các con nhà danh giá vọng tộc nào đó.
"Nhu Thanh. Vệ Ảnh phải không? Rất vui được làm quen". Cô tiểu thư lịch sự bắt tay, cười nhẹ nhàng
Ba cô cùng làm quen, giới thiệu nhau xong mới quay sang chú ý đến cô bạn im lặng nãy giờ đang lãnh đạm ấn ấn gì đó trong điện thoại của mình. Cô như kiểu một thế giới riêng không quá chào đón, không quá hồ hởi. Tất cả mọi sự vật xung quang đều hóa hư vô.
"Đây là?". Đồ lùn (Sầm Nhật An) chỉ tay đến chỗ cô bạn ngồi
"À, cô ấy tính cách khá hướng nội nên có chút dị lập". Vệ Ảnh cười cứng ngắc thuyết minh
Vi Khiết bị 3 ánh mắt nhìn mình chằm chằm đương nhiên không thoải mái, cô dừng thao tác ấn điện thoại lại, ngước ánh mắt lên nhìn các nàng đang tò mò.
"Chào". Cô đơn giản, ngắn gọn rồi cúi xuống nhắn cái gì đó kết thúc rồi đút máy vào túi
"Cái kia, bọn mình giới thiệu hết rồi. Còn mỗi cậu". Sầm Nhật An gãi đầu, lắc hông ngại ngùng
Vi Khiết lãnh đạm đứng dậy bước đến chỗ bọn họ, cô cũng cười nhẹ thân thiện đưa tay ra bắt tay hai người bạn mới rồi giới thiệu mình, lúc này cô nhóc tung tuyệt chiêu của mình ra khiến giây phút ngại ngùng, ngượng ngập hồi nãy hoàn toàn biến mất. Không phải cô cố tình cô lập đâu a. Mà bạn trai nhắn tin đến quá dồn dập cô là đang quá chăm chú trả lời quên mất trong phòng có nhiều người chú ý.
"Đường Vi Khiết. Mọi người có thể gọi là Vi Khiết cũng được. Rất vui được cùng phòng". Cô nàng Đường lại nở một nụ cười tươi tắn, bộ dáng xinh đẹp khiến cho 3 cô nàng nhìn ngây ngẩn mà chết đứng.
Cô bạn lùn không tự chủ thốt lên: "đẹp quá".
Nhu Thanh có vẻ chỉ ngẩn người trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng lại giới thiệu lại tên mình:
"Nhu Thanh"
Vi Khiết vẫn cười, ánh mắt trong vắt đánh giá người bạn mới trước mặt. Cô nàng đẹp đấy, một nét kiểu mang hơi hướng gì đó rất khuôn phép, loại váy xanh dài qua mắt cá chân, kín đáo này khiến cô liên tưởng đến chế độ phong kiến hà khắc. Áo thun che cổ. Một sự kết hợp không hề nhẹ.
"Nhu Thanh. Tên của cô làm tôi dễ liên tưởng đến phong động được bào mòn bởi nước". Cô nàng Đường thẳng thắn nhận xét
"Cảm ơn". Nhu Thanh mỉm cười lịch sự mang theo sự tự hào
Cô bé lùn chen lấn bắt tay với Vi Khiết, cô dễ thương mặc trên người hẳn một bộ màu xanh. Ừm, gu ăn mặc có hơi chả ra đâu vào đâu. Có điều cô nhóc nhỏ nhắn rất đáng yêu.
"Mình tên Sầm Nhật An. Vi Khiết rất vui được làm quen với cậu. Mình có thể gọi cậu là tiên nữ được không? Cậu thực đẹp. Nhu Thanh cũng đẹp nữa". Cô lùn nhanh nhảu, chu mỏ lên thành thật phun
"Ê, ê chả nhẽ Vệ tiểu thư mình không đẹp hả? Cậu khen mỗi hai người họ". Vệ Ảnh bất mãn chen lân
"Đẹp, ai cũng đẹp". Cô lùn sửa lại
Vi Khiết không nhịn được bật cười, xoa đầu cô nhóc lùn chỉ đến nách cô.
"Nấm nùn, gọi cậu vậy đi".
"Cả phòng chắc chưa ai ăn tối nhỉ? Cùng xuống căng tin đi". Vi Khiết thấy bụng mình đang gào ầm bên trong, cô nhìn đồng hồ, rồi ngước mắt lên nhìn 3 cô gái đang quây quần bên nhau, cuối cùng cô đưa ra kết luận cuối cùng.
"Đúng òi, đi thôi. Tớ cũng đói rồi". Nấm nùn vỗ tay tán thành khoác tay Nhu Thanh quả quyết.
Vệ Ảnh không thua kém ai cũng một mực khoác tay Vi Khiết, chân hướng ra ngoài
"Trời đánh tránh miếng ăn. Đi thôi".
"Let's go".