Ăn gần hết nửa đĩa, Mạc Vị Ương cảm thấy anh Lẫm Thiệu cứ đút cho cậu ăn mà bản thân lại chẳng được miếng nào, thật vất vả. Cậu vươn móng vuốt ra, chọc một miếng bánh lớn nhất đưa đến trước mặt anh Lẫm Thiệu, vẻ mặt đầy mong đợi: "Anh Lẫm Thiệu cũng ăn đi."
Trong lòng vô cùng cảm động, dù Tư Lẫm Thiệu cảm thấy mấy thứ ngọt lịm này chẳng khác gì... nhưng vẫn mỉm cười ăn hết.
"Thế nào?" Mạc Vị Ương nghiêng đầu, đôi mắt đen láy long lanh nhìn chằm chằm người đàn ông.
Đối diện với đôi mắt ươn ướt tràn đầy mong đợi, Tư Lẫm Thiệu nuốt xuống, mặt không biến sắc: "Rất ngon."
"Vậy anh Lẫm Thiệu ăn thêm chút nữa đi." Mạc Vị Ương cười rạng rỡ, cả bốn móng vuốt đều duỗi ra, cùng lúc chọc bốn miếng bánh lớn đưa qua.
Tư Lẫm Thiệu nhìn chằm chằm bánh ngọt trước mặt, cả người cứng đờ, khó khăn nói: "... Được."
Cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn muốn ói, vị Thượng tướng vạn năng nghe thấy người yêu nhỏ bé nói như vậy.
"Ừm, sau này chúng ta cũng dùng bánh ngọt để luyện tập nhé." Mạc Vị Ương cười nói: "Hiệu quả chắc cũng tốt đấy."
Như có xương mắc ngang họng. Tư Lẫm Thiệu im lặng gật đầu. Σ(°△°)︴ Anh bỗng dưng cảm thấy mình đã tự đào hố chôn mình.
Mạc Vị Ương cẩn thận quan sát người đàn ông đã cảm động đến mức hai mắt khô khốc, trong lòng gật đầu lia lịa. Quả nhiên đúng như Li Li vừa nói, anh Lẫm Thiệu thích thứ này nhất. Ừm, quyết định rồi. Lần sau cậu cũng sẽ học làm bánh ngọt, rồi làm cho anh Lẫm Thiệu một cái siêu to khổng lồ.
"Anh Lẫm Thiệu, em đã có thể khống chế hình dạng, ngày mai sẽ đi học." Mạc Vị Ương giơ hai tay lên ấn ấn, hai cái tai liền mềm oặt áp sát vào đầu, cái đuôi dài lông xù hơi cuộn tròn sau lưng cong cong, quấn quanh eo mấy vòng.
Kéo áo lên, cố gắng trùm kín eo, bụng Mạc Vị Ương liền xuất hiện một đường cong nhô lên.
Tư Lẫm Thiệu nhìn động tác non nớt nhưng lại rất trực tiếp của người yêu nhỏ, ý cười trong mắt càng đậm.
"Như vậy, người khác vẫn có thể nhìn ra được."
Mạc Vị Ương nghiêm túc lắc đầu: "Em sẽ dùng thuật che mặt để giấu tai và đuôi, bọn họ không nhìn thấy được đâu."
Nhớ đến vết sẹo chướng mắt trên mặt Vị Ương khi mới gặp, ánh mắt Tư Lẫm Thiệu lóe lên: "Nhưng anh nhìn thấy rồi."
"Ừm." Mạc Vị Ương bĩu môi, đôi tai mềm oặt lập tức dựng đứng lên, rất bất mãn lắc lắc mạnh: "Vì anh Lẫm Thiệu quá mạnh." Rõ ràng bản thân cũng là đại yêu Độ Kiếp Kỳ, nhưng vẫn không bằng anh.
Được người trong lòng khen mạnh mẽ, giống đực mang bản năng dã thú sao có thể không vui. Trong lòng Tư Lẫm Thiệu ngọt như mật, sảng khoái vô cùng. Ý định ban đầu muốn lừa người yêu ở bên mình thêm vài ngày thế giới hai người cũng phai nhạt.
"Vậy nên, vẫn chưa hẳn an toàn đúng không, hay là em đội mũ đi." Tư Lẫm Thiệu cuối cùng cũng không nhịn được, chọc chọc vào cái tai lông xù đáng yêu kia.
"Ừm." Mạc Vị Ương lắc lắc cái tai hơi ngứa, ngoan ngoãn đáp.
……
Mấy ngày mất tích, cuối cùng cũng xuất hiện ở trường học, Mạc Vị Ương ấn ấn mũ, đi qua một đám người đang điên cuồng vây quanh cái gì đó.
"Candy nữ thần, em yêu chị! Chị ký tên cho em đi!"
"Candy nữ thần~~ Em rất thích bài hát của chị. Chị có thể chụp ảnh chung với em không? Em thật sự rất thích chị!"
Mạc Vị Ương khựng lại, nhìn về phía đó, phát hiện giữa đám đông chen chúc, mơ hồ có thể thấy Candy đang cười quyến rũ.
"Candy candy, tiếp theo chị định hát bài gì vậy? Có thể nói cho chúng em biết không? Em rất muốn biết~"
Candy bị vây quanh không hề tỏ ra khó chịu, mỉm cười nói: "Chị muốn dành cho mọi người một bất ngờ, hãy cùng chờ đợi nhé."
"Candy nữ thần, chị có phải rất thích Mạc thần không? Hai người kết hợp thật tuyệt vời! Chị có biết Mạc thần là ai không?"
"Haha, cảm ơn lời khen của em, chị thật sự thấy Mạc Mạc rất giỏi. Tuy nhiên, chị không dám thích cậu ấy đâu, sẽ bị ném trứng thối mất."
"Tại sao vậy, có phải Thượng tướng Tư và Mạc thần thật sự có quan hệ gì đó không~"
"Cái này chị cũng không biết. Nhưng chắc chắn chị sẽ bị fan của Mạc Mạc lên án."
"Đúng rồi, Candy nữ thần, nhóm Future Candy thật sự sẽ tan nhóm sao? Thật đau lòng. Tại sao vậy?"
"Đúng vậy, có phải vì Future bị loại không?"
Ngẩn người một lúc, Mạc Vị Ương lặng lẽ rời đi.
Li Li rêи ɾỉ: [Mạc Như Toàn bị loại rồi? Đây là tin tốt đấy. Candy được thăng cấp, Mạc Như Toàn bị loại, với tính nhỏ nhen của Mạc Như Toàn, cô ta chắc chắn đã ghen ghét Candy rồi, đây là màn vả mặt thực lực. Một nhóm mà có một người thậm chí không vào được vòng chung kết. o(* ̄︶ ̄*)o]
Mạc Vị Ương ừ một tiếng, do dự hỏi: "Thành tích của mình thế nào?" Trong mấy ngày biến hình đó, cậu cảm thấy hình như có chuyện gì đó bị bỏ qua.
[Mạc Mạc dĩ nhiên là nhất rồi! Hiện tại tỷ lệ ủng hộ của cậu đã vượt qua mười lăm tỷ rồi, bỏ xa người thứ hai tận tám tỷ. Hơn nữa cậu đã nhận được sự ủng hộ của ba vị giám khảo. Cho dù những trận đấu tiếp theo không nhận được lượt ủng hộ, chức vô địch cũng nằm trong tầm tay rồi. ╰(*°▽°*)╯]
"Mười lăm tỷ..." Mạc Vị Ương hơi ngây người, khi nào mà cậu có thêm nhiều lượt ủng hộ vậy.
[Tất nhiên là tăng nhiều rồi, Mạc Mạc cậu đã nổi tiếng rồi. Đây là một khởi đầu rất tốt, nhưng chúng ta không thể dậm chân tại chỗ, trước đây không có nền tảng chỉ cần cố gắng là có thể tiến lên. Nhưng bây giờ cậu đã có một độ cao nhất định, muốn tiến thêm nữa thì cần phải cố gắng hơn nữa. ↖(w)↗]
Mạc Vị Ương gật đầu tiếp thu.
Ngồi trong lớp học, Mạc Vị Ương nhìn giáo sư lịch sử mặt mày đen sì bước vào, mơ hồ cảm thấy mình không chỉ bỏ qua một chuyện.
Giáo sư lịch sử mặt mày xám xịt bước vào lớp, nhìn thấy Mạc Vị Ương đang đội mũ, bước chân sải bước hơi khựng lại, rồi kiên quyết bước lên bục giảng, nói một câu khiến cả lớp kêu than: