Chương 47

Đang lúc tinh tế bất mãn vì hạng mục gây sốc thì một bình luận đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

[Phi Phi Phi: Những người khác dù biểu hiện kém cỏi cũng đã xuất hiện, Mạc Mạc nhà tôi đâu rồi?!]

Bình luận này ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều Mạc fan.

[Lụa a lụa: Đúng vậy~ Nam thần của tôi đâu rồi? Không lẽ lại biến mất một cách bí ẩn nữa sao?!]

[Thỏ con đừng khóc: Không biết, nhưng tôi luôn có linh cảm, nam thần nhà tôi sắp bùng nổ rồi.]

[A a a: 16 người, 15 người đều có mặt, tuy biểu hiện rất đáng kinh ngạc, nhưng dù sao cũng có hình ảnh, số 125 đâu? Cậu ấy ở đâu? Không lẽ ban tổ chức giấu cậu ấy đi rồi? Hay là, cậu ấy bỏ trốn?! Vì cuộc thi quá khó, biết khó mà lui? Không, điều này không phù hợp với tỷ lệ ủng hộ hiện tại của cậu ấy~]

[Li Li nhà Mạc Mạc: Đó mới không phải Mạc Mạc nhà tôi, Mạc Mạc nhà tôi là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, cậu ấy sẽ không lâm trận bỏ chạy! Các người cứ chờ xem~]

[Phi Phi Phi: Ừm ừm, tôi cũng tin tưởng nam thần! Cậu ấy nhất định đang nỗ lực ở đâu đó, là fan của cậu ấy, tôi phải tin tưởng cậu ấy, tôi tin cậu ấy nhất định sẽ thành công, có thể đi đến cuối cùng, đi đến đỉnh cao nhất! Bởi vì cậu ấy là Mạc Vị Ương luôn tạo ra kỳ tích!]

So với sự mong đợi của những fan cuồng này, sát khí của Tư Lẫm Thiệu muốn hủy diệt ban tổ chức gần như đã thành hình. Bảo bối mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều như trứng mỏng, vậy mà lại bị bắt nạt?

Đặc biệt là trong lúc sống chết chưa rõ này, cho dù biết rõ là thế giới ảo, Tư Lẫm Thiệu vẫn ở bên bờ vực bùng nổ, vừa đến hiện trường đã tận mắt chứng kiến nhóc con rơi xuống biển, mà anh lại bất lực. Tim đập dữ dội, sắc mặt Tư Lẫm Thiệu âm trầm, sát khí đằng đằng.

Nếu không phải một chút lý trí mách bảo anh rằng nhóc con rất bí ẩn, rất giỏi giang, anh gần như muốn lật tung cả sân khấu.

Thế giới náo loạn vì số 125 đột nhiên biến mất, ban tổ chức bị mắng té tát, nhưng lúc này, họ rất muốn khóc. Rõ ràng chỉ là diễn tập ảo ảnh trong thế giới ảo, đã được hàng vạn người trải nghiệm mà không có vấn đề gì, tại sao đến lượt thí sinh số 125 lại xảy ra sự cố.

Họ thật sự muốn quỳ xuống trước số 125, chẳng phải chỉ muốn mang đến cho mọi người trải nghiệm chân thực và kí©h thí©ɧ nhất, để hiểu thêm về thí sinh mà họ ủng hộ sao. Sao lại khó khăn như vậy chứ!!

Nhân viên lau mồ hôi, lo lắng hỏi: "Đạo diễn, Weibo chính thức đã sập, fan của rất nhiều thí sinh đã bắt đầu tổ chức biểu tình, người ủng hộ thí sinh số 125 thậm chí còn muốn kiện chúng ta, phải làm sao bây giờ..."

"Đạo diễn, cái này còn tiếp tục không? Nhạc đang phát giữa chừng, nếu dừng lại, hệ thống có thể sẽ bị lỗi."

"Đạo diễn! Tỷ lệ người xem tăng gấp đôi! Hiện tại vẫn đang tiếp tục tăng!"

Tổng đạo diễn im lặng một lát: "Cậu ấy thế nào rồi?"

Một nhân viên vừa kinh ngạc vừa sùng bái lập tức chuyển màn hình. Màn hình này được giấu kín, chỉ có nhân viên mới có thể xem, ở đây, mười sáu thí sinh vẫn đang ở trên sân khấu, nhưng hầu hết đều biểu cảm dữ tợn, động tác căng thẳng. Robert đang vung tay với vẻ mặt méo mó, như thể đang đập thứ gì đó ra.

"Đạo diễn, cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy rất, an nhiên..." Nhân viên vắt óc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nghĩ ra một từ thích hợp.

An nhiên?!

Văn phòng lập tức im lặng, mọi người đều nhìn chằm chằm vào màn hình với ánh mắt kỳ lạ, ở giữa màn hình, một mỹ thiếu niên mặc đồ đỏ đang ngồi xếp bằng, chống cằm lắng nghe, khóe miệng còn nở nụ cười quyến rũ.

"Ôi trời ơi, không thể tin được! Tại sao cậu ấy không sợ hãi, cậu ấy nhìn thấy gì vậy? Đạo diễn, hình như cậu ấy thật sự đang nghe!!"

Tổng đạo diễn đang đau khổ bỗng lóe sáng mắt, vung tay đầy quyết tâm: "Tiếp tục phát!"

Cảnh tượng này sẽ được phát sóng, khi mọi người phẫn nộ, sẽ có hiệu quả bất ngờ, đến lúc đó...

Thủ phạm gây ra cơn bão tranh luận trên toàn thế giới lúc này đang ở đâu? Cậu đang nằm dưới đáy biển, yên lặng lắng nghe, thần thức của cậu rất mạnh mẽ, hoàn toàn có thể khuếch tán tinh thần lực thành một vùng, bao bọc lấy mình, ngăn chặn sự xâm nhập của biển cả.

Ngồi xếp bằng trên bãi cát mềm mại, bên cạnh là những rạn san hô đầy màu sắc và những đàn cá bơi lội qua lại. Mạc Vị Ương không nhịn được mà dõi theo những chú cá nhỏ đang bơi lội, là một đại yêu mang huyết thống họ mèo, Mạc Vị Ương rất nhạy cảm với những thứ chuyển động. Cậu không thích nước lắm, nhưng cũng không sợ hãi như mèo.

Cậu có thể nhận ra đây là ảo trận được tạo ra từ thế giới ảo, tuy không hiểu nguyên lý của trận pháp, nhưng cậu hiểu rõ mọi thứ trước mắt, kể cả xúc giác đều là hư ảo, là giả, là thứ dùng để mê hoặc lòng người.

Ừm. Chỉ nghe thấy năm loại âm thanh. Mạc Vị Ương có chút ngạc nhiên và thất vọng, vậy mà cậu lại không nghe thấy ba phần tư số âm thanh. Đang lúc cậu im lặng bĩu môi, xung quanh lại thay đổi. Lần này mọi người xuất hiện trên độ cao vạn mét, khác với cảm giác lơ lửng trong vũ trụ, ở đây gió rít gào, cảm giác ngột ngạt ập đến.

Dù thời đại tinh tế có tiên tiến đến đâu, con người vẫn không thể chống lại nỗi sợ hãi khi mất trọng lực. Sự rơi tự do cực nhanh khiến các thí sinh chưa kịp hoàn hồn từ màn trước lại rơi vào sợ hãi.

Trong đó thí sinh xếp thứ 5 bị chứng sợ độ cao, cậu ta chỉ nhìn xuống vạn mét phía dưới, thậm chí còn chưa kịp kêu lên đã ngất đi.

Vừa thoát khỏi một cửa tử lại rơi vào một cửa tử khác, ngay cả Candy được huấn luyện đặc biệt cũng có chút không chịu nổi, nhưng vẫn hơn hẳn những thí sinh khác. Những thiên chi kiêu tử gần như được nâng niu từ bé này đã trải qua hết nỗi sợ hãi của cả đời.