- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Kế Hoạch Săn Bắt Kinh Dị
- Chương 5
Kế Hoạch Săn Bắt Kinh Dị
Chương 5
Rốt cuộc còng tay kia đã khóa lại như thế nào, và làm thế nào lại khóa hai người lại với nhau?
Đây có lẽ là một câu hỏi mãi mãi không có lời giải đáp, Lăng Tranh Mộ cũng không thể nào giải thích được. Tóm lại, bây giờ cô đang rất tức giận. Hơn nữa, khi biết được chìa khóa còng tay ở chỗ người áo đen, không có ở chỗ Tần Sách thì cô càng tức giận hơn.
"Tổng quản lý Tần, mang thêm một cái chìa khóa nữa sẽ mệt chết anh sao?"
Tần Sách lạnh lùng liếc cô một cái, đáp:
"Là để ngăn chặn hoàn toàn khả năng đám côn đồ như cô cướp chìa khóa."
"Ồ, giám đốc điều hành Tần thật là chu đáo. Rồi mấy người áo đen cấp dưới của anh đâu? Anh có thể làm phiền họ quay lại và đưa chìa khóa trước không?"
"Bọn họ quay về tổng bộ rồi."
"Vậy tại sao anh không trở về cùng họ, chỉ vì đến lấy túi kẹo mυ"ŧ nên thuận tiện chơi còng tay với tôi à?"
"Hệ thống lỗi nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi." Tần Sách lắc mạnh cánh tay, còng tay theo động tác của anh phát ra tiếng lanh lảnh. Hiển nhiên trong lòng anh cũng rất khó chịu: "Bằng không cô cho rằng tôi sẽ chịu lãng phí thời gian với cô ư?"
Lăng Tranh Mộ đập cây gậy dò đường xuống đất, nói:
"Tổng quản lý Tần nói nhảm có ích gì nữa? Hay là anh phát huy tinh thần chí công vô tư, để tôi cưa tay phải của anh đi. Như vậy cả hai chúng ta đều có thể lấy lại tự do?"
Anh trầm mặc một lát, nheo mắt lại một cách nguy hiểm.
"Tốt hơn là cưa tay trái của cô."
Thường Túc ở bên cạnh sốt ruột:
"Cái tay… sao có thể… tùy tiện cưa được."
"Hai anh chị này, tạm thời khoan hãy thảo luận vấn đề sẽ cưa tay ai được không?" Người đàn ông nào đó miệng lưỡi không lanh lợi, đầu óc không mấy linh hoạt. Vì vậy gánh nặng làm công tác tư tưởng này liền rơi xuống vai Ngũ Thì Cửu: "Chút nữa xác sống sẽ tìm tới, chúng ta nên buông bỏ ân oán cá nhân cùng nhau chống lại kẻ địch. Miễn cho trò chơi vừa mới bắt đầu đã làm bia đỡ đạn cho người ta!"
Giống như muốn chứng minh tính chính xác cho cái miệng quạ đen của cô ấy, không quá hai giây bên ngoài siêu thị lập tức truyền đến tiếng gầm gừ quen thuộc và tiếng hét sợ hãi. Không nghi ngờ gì nữa, xác sống đã tới và khu vực này sẽ bị vây hãm trong vài phút nữa.
Cửa siêu thị đã bị phá, ngay cả ngăn chặn cũng không ngăn chặn được nữa Lăng Tranh Mộ cầm gậy dò đường đi về phía bên cạnh, đúng lúc Tần Sách muốn rẽ trái. Còng tay lập tức bị kéo thẳng, hai người đồng thời "hít hà" một tiếng. Tần Sách vừa lên tiếng, giọng điệu giống như tuyết lạnh mùa đông làm cho người ta lạnh thấu xương:
"Mắt mù thì học cách kiềm chế bản thân chút đi."
"Thế nào? Tổng quản lý Tần khinh thường người mù à?" Lăng Tranh Mộ cười nhạo: "Đừng thấy tôi bị mù mà lầm, nhưng miệng tôi cũng rất đanh đá. Không chỉ miệng tôi đanh đá mà tâm tôi còn bẩn, xuống tay cũng càng tàn nhẫn hơn… Nếu thật sự thực chiến, chưa chắc anh có thể sống lâu hơn tôi."
"Hy vọng sau này khi cô đi vào ngục giam của tổng bộ cũng có thể duy trì sự cứng rắn này."
"Điều kiện tiên quyết là anh có thể sống sót trở về, còn sống mới có thể tận mắt nhìn thấy tôi nổ tung ngục giam của mấy người."
" … Ôi chao, mấy ông bà cố nội này!" Ngũ Thì Cửu gấp đến độ giậm chân: "Ngục giam có bị nổ hay không cũng không quan trọng, nó không phải việc cấp bách. Chúng ta tìm một nơi an toàn rồi mới tiếp tục cãi nhau được không?"
Nói thì nói vậy, nhưng cô ấy và Thường Túc cũng không rảnh rỗi. Hai người một bên khuyên, còn một bên nhét đồ vào ba lô. Thường Túc cũng dành thời gian tìm cho cô ấy hai con dao bếp sáng bóng, khăng khăng muốn cô ấy cầm.
"Dùng… dùng phòng thân, nhìn thấy xác sống thì lập tức… lập tức chém nó."
Ngũ Thì Cửu duỗi tay nhận lấy một con dao, xấu hổ hồi lâu mới miễn cưỡng gật đầu.
"Được rồi, cảm ơn anh Thường."
Sau đó hai người quay đầu lại, phát hiện Tần Sách và Lăng Tranh Mộ đã đi xa. Sắp xuống lầu đến nơi rồi.
… Có thể có ý thức tập thể một chút không!
*
Siêu thị nhiều lắm cũng được xem là một trạm bổ sung vật tư, không thể làm cứ điểm ẩn nấp. Xác sống tập kích đột ngột giống như đổ một gáo nước nóng vào chảo dầu sôi, khiến địa điểm nổ tung buộc người chơi bên trong phải điên cuồng chạy trốn. Người chơi chạy chậm một chút hay sức chiến đấu theo không kịp, chưa chạy được bao xa đã bị xác sống đuổi theo quật ngã. Ngay sau đó có rất nhiều xác sống xông lên, chia nhau ăn thịt. Trong lúc nhất thời tiếng máu thịt bị xé vang lên bên tai không dứt, cảnh tượng đó thật sự cực kỳ thảm thiết. Hơn nữa phần lớn người chơi hiện nay vẫn tay không tấc sắt, chỉ có thể chộp được cái gì thì dùng cái đó phòng thân, như móc treo quần áo, ván trượt, chảo… Thậm chí có người còn cầm máy hút bụi điện chưa xé nhãn, cũng không biết muốn hút ai.
Trái lại, những người chơi có mang vũ khí từ đầu lập tức giống như hạc trong bầy gà, thuận buồm xuôi gió. Lăng Tranh Mộ chính là người chơi hạt giống trong số đó.
Thoạt nhìn tay trái của Lăng Tranh Mộ bị còng lại, thật ra nó không ảnh hưởng đến sự phát huy của cô. Chỉ bằng tay phải cô vẫn vung cây gậy dò đường một cách dũng mãnh như trước, cô vừa đi xuống cầu thang vừa vung mạnh gậy đập nát não xác sống giống như chặt rau thái dưa. Trong đó có mấy lần suýt chút nữa đập thẳng vào đầu Tần Sách ở bên cạnh.
… Tất nhiên là cố ý.
Khi cô lặp lại động tác này lần thứ bảy hay thứ tám gì đó, rốt cuộc Tần Sách cũng giơ tay lên nắm chặt lấy đầu gậy dò đường của cô. Lúc đó cây gậy dò đường chỉ còn cách trán anh 20cm.
Anh liếc mắt nhìn, hỏi:
"Xong chưa?"
"Anh cũng đã nói tôi là người mù rồi mà." Lăng Tranh Mộ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Tôi cố gắng đối đầu xác sống như vậy, ngẫu nhiên trượt tay cũng có thể hiểu được. Trái lại là anh, ở bên cạnh nhàn nhã xem còn khịa kháy. Thật sự không biết xấu hổ là gì!"
"Thấy cô thích thú, sợ sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy một mình của cô."
"Lười biếng thì lười biếng, không dám thì không dám. Cục giám sát thời không nuôi một cái gối thêu hoa như anh, biện hộ cũng ra hình ra dáng phết."
Tần Sách cười lạnh một tiếng, anh trở tay rút khẩu súng lục từ bên hông ra lên đạn lưu loát ngay tại chỗ. Tay trái anh cầm súng, nhắm ngay một con xác sống đang lao nhanh tới sau lưng cô rồi quyết đoán bóp cò.
Một phát vỡ đầu.
Lực giật lùi súng lục của anh rất mạnh, Lăng Tranh Mộ cảm giác cánh tay của mình bị chấn động một chút. Cô thu gậy dò đường lại, tùy ý để anh dắt mình đi về phía trước. Bên tai không ngừng truyền đến tiếng súng, màng nhĩ có chút ù ù.
Tên khốn này chơi ăn gian.
Cô nghĩ, tất cả mọi người đều dùng vũ khí nguyên thủy. Ngay cả cái chảo cũng có, chỉ mình anh có súng. Có còn là người không vậy? Kết quả cô còn chưa kịp chửi bới thì tiếng súng đã ngừng.
Ôi, sao vậy Tổng quản lý Tần? Hết đạn à?" Cô nhởn nhơ tự đắc: "Lần sau anh tới kiểm tra hệ thống thì nhớ mang theo một rương súng đạn để khỏi mất mặt nha."
Tần Sách nói: "Cô cho rằng tôi chỉ có súng thôi sao?"
Anh tiện tay ném khẩu súng rỗng xuống, lại lấy ra một cây dùi cui nhỏ dài. Cây dùi cui đó đen tuyền bóng loáng, bên trên được khắc hoa văn màu vàng. Vừa nhìn đã cực kỳ có giảm giác, chắc chắn không hề rẻ. Anh dùng lực cổ tay, bất ngờ vung dài dùi cui đập vào đầu một con Zombie. Anh nghiêng đầu nhanh nhẹn né tránh, vì thế toàn bộ não xác sống sền sệt tanh hôi cùng với máu bẩn đều bắn lên người Lăng Tranh Mộ, không hề lãng phí chút nào.
Lăng Tranh Mộ: "..."
Mặt cô không cảm xúc, kéo cổ áo đồng phục của anh và bắt đầu lau mặt mình. Tần Sách lạnh lùng đẩy tay cô ra:
"Tự trọng chút đi."
"Tôi không tự trọng chỗ nào? Trước tiên là anh làm rơi kính râm của tôi, sau đó lại làm dơ quần áo của tôi. Trong hai chúng ta rốt cuộc ai mới là người kém tự trọng đây?"
Tiếng gầm gừ của xác sống gần trong gang tấc. Lăng Tranh Mộ hơi nghiêng đầu, lấy một góc độ cực kỳ xảo quyệt đâm gậy dò đường từ phía sau lên. Lưỡi kiếm bật ra cắm chính xác vào trán Zombie. Cô trở tay thu kiếm, thuận thế cọ vết máu dính trên gậy dò đường vào quần áo của Tần Sách. Có thù tất báo, đó là nguyên tắc cuộc sống mà cô luôn kiên trì tuân thủ.
Cách đó không xa, tay Ngũ Thì Cửu cầm hai con dao chém lung tung. Vừa rồi dưới sự giúp đỡ của Thường Túc, cô ấy đã chặt được đầu một con Zombie. Cô ấy vừa quay đầu, lại thấy hai nhân vật lớn đang tranh cao thấp với nhau. Luồng sát khí kia tràn lan trong phạm vi mấy trăm mét, dù là ai thì cũng phải run rẩy một chút. Cô ấy thở dài:
"Nếu không vì bị còng tay lại và đυ.ng phải xác sống thì có khi hôm nay hai hai ông bà cố này có thể xét nát trời đất luôn rồi.
Thường Túc cũng đau đầu, nói:
"Hai người bọn họ giống như cảnh sát… cảnh sát và tên cướp. Làm sao có thể nhìn nhau thuận mắt được?"
Nói đi nói lại cũng phải cảm ơn cái còng tay kia, cưỡng ép cảnh sát và cướp lên mặt trận thống nhất.
…
Cứ như vậy, sau khi chém mấy chục xác sống thì bốn người đi vào một con đường nhỏ thông qua hành lang siêu thị rồi chạy ra ngoài từ cửa sau. So với sự bình tĩnh và nhàn hạ của ba người kia, rõ ràng thể lực của Ngũ Thì Cửu theo không kịp. Cô ấy ôm bụng thở dốc, thở hồi lâu mới đứng thẳng lưng được. Hỏi:
"Chị Tranh! Tiếp theo chúng ta đi đâu? Có xem bản đồ không?"
Lúc này Lăng Tranh Mộ đưa tay trái đeo đồng hồ kim loại qua, đáp:
"Tự xem đi."
Ai ngờ cô đã quên tay trái của mình còn đang bị còng chung với tay phải của Tần Sách. Đột nhiên làm động tác có biên độ lớn mà Tần Sách lại không có sự chuẩn bị nào, cho nên cũng bị cô kéo qua. Hai người đồng thời lảo đảo, thiếu chút nữa đã va phải nhau.
Tần Sách phản ứng nhanh, lập tức đặt tay lên bả vai Lăng Tranh Mộ hòng đẩy cô ra khỏi người mình.Anh trầm giọng nói:
"Hy vọng cô có thể tự giác giữ khoảng cách."
Lăng Tranh Mộ dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói ra những lời cà chớn nhất:
"Tổng quản lý Tần nói cái gì đó? Hai chúng ta bị còng tay lại với nhau, nhìn thế nào tôi cũng là người chịu thiệt không phải sao? Anh chiếm hời của con gái nhà người ta còn ở đây giả ngoan cái gì nữa?"
Tần Sách lạnh lùng liếc cô, hỏi:
"Cô là con gái à?"
"Tôi không phải vậy chẳng lẽ là anh?"
Thường Túc vội vàng hoà giải:
"Đừng tranh cãi nữa, đều… đều là… đều là…"
"?" Ngũ Thì Cửu cạn lời, quả quyết nhảy lên che miệng anh ta lại: "Anh Thường, chỉ số thông minh không theo kịp thì đừng nói nữa."
"..."
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Định vị cuốn sách: phim võ hiệp hài hước.
Chị Tranh và giám đốc điều hành Tần phụ trách đánh võ, 59 và anh Thường phụ trách tấu hề. (?)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khoa Huyễn
- Kế Hoạch Săn Bắt Kinh Dị
- Chương 5