Chương 4

Người chơi bên trong luống cuống, người chơi bên ngoài thì nhảy nhót hoan hô. Người chơi nam lúc nãy nói năng lỗ mãng cũng khó tin lẩm bẩm một câu:

"Đậu má, bây giờ người mù cũng lợi hại vậy à?"

Đáng tiếc Lăng Tranh Mộ thính tai nên nghe rõ rành rành. Gậy dò đường mới vừa rút về nghiêng sang một bên đặt lên cổ hắn một cách chuẩn xác, cô vặn tay bắn ra lưỡi dao lạnh lẽo suýt nữa cắt đứt động mạch cổ của hắn. Cô cong môi mỉm cười, nói:

"Anh này, về sau khách sáo với người tàn tật chút nhé. Để tránh chết thế nào cũng không biết."

“…”

Sau khi người chơi nam ngơ ngác một lúc lâu, sờ vết máu sau gáy bị cắt trúng thì sợ toát mồ hôi hột đầy người.



Xét thấy cửa siêu thị đã bị đập vỡ nên tiếp tục tránh né ở bên trong là điều không thể. Chuyện mọi người cần làm đó là phải tranh thủ bổ sung thêm vật tư trước khi đám xác sống kia kéo đến. Không biết Ngũ Thì Cửu lấy được một chiếc ba lô ở đâu mà đang càn quét các kệ hàng: bánh mì khoai lát, mì gói, đậu phộng, hạt dưa, chocolate, coca, bia, nước khoáng…

Lăng Tranh Mộ ôm gậy dò đường của mình, đứng cạnh kệ hàng như đang suy tư gì đó. Chợt hỏi:

"Bạn nhỏ không đạt tiêu chuẩn."

"… Chị Tranh, em tên Ngũ Cửu."

"Được rồi Ngũ Cửu." Lăng Tranh Mộ biết nghe lời phải: " Có thể nói tôi biết kẹo que để ở đâu không?"

Thì ra sở thích của chị đại lại đáng yêu như vậy, đúng là tương phản một cách đáng yêu. Ngũ Thì Cửu tỏ vẻ mặt phức tạp chỉ ngón tay về phía trước, nói:

"Đi vòng qua kệ hàng trước mặt chị, nằm ở tầng thứ hai đếm ngược từ dưới lên."

Lăng Tranh Mộ bước đi vừa nhẹ vừa ổn, cô lập tức đi vòng qua kệ hàng bên kia. Lần mò ngồi xổm xuống định lấy hai bịch kẹo que ở tầng thứ hai. Kết quả không sờ thấy kẹo đâu mà ngược lại sờ thấy một bàn tay: "Một bàn tay hơi lạnh, hình như là tay của đàn ông."

Cô còn chưa kịp rút tay về đã bị người nọ nắm lấy cổ tay, còn đẩy một cái khiến cô suýt nữa té ngã. Nhưng tốc độ phản ứng của cô cũng rất nhanh: tay trái chống mặt đất để giữ ổn định cơ thể, tay phải vung gậy dò đường. Chỉ trong chớp mắt hai người đã đánh được mười mấy chiêu, càng đánh càng hăng, sau đó…

Sau đó kệ đựng hàng bị ngã, đổ vào vách tường đối diện cái “ầm”, tạo ra một tiếng vang lớn. Ngũ Thì Cửu và Thường Túc ở bên kia còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, bèn vội vã chạy tới. Ngũ Thì Cửu thấy rõ người đến là ai, lập tức khϊếp sợ.

"Tổng quản lý Tần? Anh còn chưa đi nữa hả?"

Lúc ở bệnh viện mọi người đều vội chạy trốn, sau đó cô ấy mới gặp lại Lăng Tranh Mộ. Trong tiềm thức cho rằng Tần Sách đã trở về Cục giám sát thời không, ai ngờ chẳng những người ta không trở về mà thậm chí còn đi lang thang trong khu thi đấu.

Tần Sách đứng tại chỗ, giơ một tay chống kệ hàng đang ngã xuống với vẻ mặt lạnh lùng. Có lẽ còn hơi tỏ vẻ khinh thường câu hỏi ngu ngốc này của cô ấy.

"Sao, tôi có đi hay không còn cần phải báo cáo với cô à?"

"À, không cần không cần. Anh muốn đi đâu thì đi, cứ tùy ý đi."

"Thì ra là Tổng quản lý Tần đó sao? - Lăng Tranh Mộ mỉm cười: - Dạo siêu thị còn muốn lấy một bịch kẹo que mang đi, chuyện ngọt ngào ấu trĩ như vậy không hề xứng với tính cách cứng rắn của anh chút nào. Thật mất mặt!"

"Tội phạm truy nã thích ăn kẹo cũng không có gì đáng kiêu ngạo đâu. - Tần Sách hừ lạnh một tiếng, đẩy kệ hàng trở về chỗ cũ. Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên xấu hổ."

Tình hình là tạm thời không thấy đám người áo đen của Cục giám sát thời không đâu, chỉ còn một mình Tần Sách ở lại nơi này thôi. Nhưng xét đến tính đặc thù của kế hoạch săn bắt, thì Lăng Tranh Mộ đã chính thức trở thành một trong những người chơi bị ràng buộc. Trước khi trò chơi kết thúc không thể dẫn cô rời khỏi hệ thống, cho nên anh không có khả năng bắt cô về quy án. Thế là mọi người đứng ở đây cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, không áp dụng được hành động gì thực tế cả.

Lăng Tranh Mộ cầm hai bịch kẹo que vừa mới lấy rồi rơi vào trầm tư. Bỗng nhiên cô ngoắc ngón tay với Ngũ Thì Cửu, đợi sau khi Ngũ Thì Cửu tới gần mới nhỏ giọng hỏi:

"Tên họ Tần này trông có được không?"

Chỉ là tò mò.

Ngũ Thì Cửu sửng sốt:

"Chị Tranh, chị muốn nghe lời nói thật hay là nghe lời nói dối?"

"Tôi cảm thấy cô đang hỏi một câu rất vô tri."

"… OK." Ngũ Thì Cửu không thể trêu vào chị đại, đành phải trả lời thành thật: "Theo lý thuyết thì em đứng về phía chị, lẽ ra nên công kích Tổng quản lý Tần là một tên đầu heo xấu xí. Tuy nhiên, suy xét đã có yếu tố lừa gạt trong đó nên em vẫn phải nghe theo lương tâm mách bảo thôi. Tìm cả ngàn dặm mới tìm ra được một người như anh ta, vai rộng chân dài eo thon có khí chất, đẹp trai lạnh lùng cấm dục, mlem hết sức… nhưng đáng tiếc không phải gu em chị ơi. Em thích tuýp người rộng rãi và nhiệt tình."

Thường Túc ở bên cạnh nghe vậy, không khỏi nói lắp cà khịa:

"Người ta cũng đâu… đâu… đâu có hỏi em, tiêu chuẩn tìm bạn đời đâu."

"Ai cần anh lên tiếng! Tôi chỉ hỏi thử thôi cũng không được sao? Tình cảm của con gái rất là thơ anh hiểu không?"

"Thế mà hai… hai tiếng trước em, còn nói mình… mình không… không muốn, yêu đương."

"Trên lý luận thì đúng là chẳng có đàn ông nào tốt, nhưng ai biết ngày nào đó gặp được một con cá lọt lưới. Tôi chuẩn bị trước thì có gì sai nào?"

Thường Túc thở dài: "Em… em không sai, tôi sai rồi."

Anh ta đúng là một đại ca lương thiện và khoan dung mà.

Nghe vậy Lăng Mộ Tranh bèn nói một câu ý nhị:

"Thật à? Là một anh đẹp trai ư? Vậy tôi phải sờ thử xem."

Đúng là cô nói “sờ thử xem” thật, bởi vì cô không nhìn thấy nên chỉ có thể sờ soạng mà thôi. Vừa rồi chỉ sờ bàn tay, thật sự chưa thể cảm nhận được. Sau đó không đợi Thường Túc và Ngũ Thì Cửu ngăn cản, cô đã giơ tay chạm ngay chốc vào cơ ngực Tần Sách cách chiếc áo đồng phục.

"Ồ, đúng là dáng người khá ngon đấy."

Tần Sách nhíu mày, vẻ mặt lạnh lẽo đầy sát khí như muốn tử hình cô ngay tại chỗ lập tức đẩy mạnh tay cô ra. Với sức lực của anh, nếu là người bình thường thì chắc đã bị đẩy ngã. Thế nhưng Lăng Tranh Mộ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, chẳng qua cô hơi nghiêng đầu khiến kính râm bị vô ý đυ.ng rớt. Một tiếng “lạch cạch” giòn tan vang lên, kính râm rơi xuống đất rồi bể nát. Vì thế cô vừa ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt đã lộ ra trước tầm mắt mọi người.

Ngũ Thì Cửu lập tức che miệng cảm thán một cách ngạc nhiên, ngay cả Thường Túc cũng “Woah” một tiếng từ tận đáy lòng.

"Cô Lăng, cô… cô là người…… người, người chơi nữ đẹp… đẹp nhất tôi từng gặp đó."

Anh ta không thích nói dối, chắc chắn đây không phải là lời khen khách sáo. Lúc trước chỉ thấy nửa khuôn mặt dưới của Lăng Tranh Mộ đã có thể nhận ra vài phần tinh xảo và quyến rũ, giờ phút này nhìn thấy toàn bộ gương mặt cô lại càng xinh đẹp không sao tả xiết, xinh đẹp không gì sánh được.

Cô có đôi mắt hồ ly hẹp dài mê hoặc lòng người, đuôi mắt cong lên một cách uyển chuyển nhẹ nhàng. Nốt ruồi lệ nơi khóe mắt giống như ngôi sao được điểm xuyết đúng chỗ. Tiếc thay cô là một người mù, đôi đồng tử màu đen không có ánh sáng, như phủ một lớp sương mù mông lung. Nếu không chỉ cần dựa vào đôi mắt cười thoáng nhìn này thôi chắc chắn có thể đạt đến trình độ mê hoặc chúng sinh.

Sau khi Tần Sách hơi rũ mắt nhìn chăm chú cô một lúc lâu rồi lặng lẽ dời tầm mắt đi. Anh lạnh lùng nói:

"Tốt nhất là cô đừng có quá đáng."

Rốt cuộc trong chúng ta ai mới là người quá đáng?" Lăng Tranh Mộ nhắm hai mắt, không vui hỏi lại: "Anh làm bể kính râm của tôi mà không định xin lỗi và không bồi thường tổn thất cho tôi, vậy mà còn đứng đây tự cao tự đại. Cục giám sát thời không có dạy mấy người ngũ giảng tứ mỹ* không?"

(*Ngũ giảng tứ mỹ: Ngũ giảng – năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; Tứ mỹ – bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.)

"Chị, Cục giám sát thời không đâu có dạy cái này." Ngũ Thì Cửu nhích chầm chậm lại đây định hoà giải: " Đừng giận mà, không phải chỉ là một chiếc kính râm thôi sao? Chút nữa em mua chiếc mới cho chị."

"Đôi mắt tôi vừa gặp ánh sáng sẽ vô cùng đau đớn, không có kính râm tôi không quen." Nói xong, Lăng Tranh Mộ ra tay nhanh như chớp, giật lấy chiếc cà vạt trang trí trên áo đồng phục của Tần Sách: "Trước khi anh đền tôi chiếc kính râm khác thì tôi mượn tạm cái cà vạt này của anh vậy."

Cô thuận tay cột cà vạt che đôi mắt của mình, dải lụa dài còn dư phía sau thì thắt thành nơ bướm rất có phong phạm của một hiệp sĩ mù.

Đối với Tần Sách mà nói đây chẳng khác gì khıêυ khí©h ra mặt. Anh không thể nhịn được nữa, lập tức tháo chiếc còng tay ở sau dây nịt ném ra cái “cách”. Rõ ràng là muốn còng cô lại. Hiển nhiên Lăng Tranh Mộ cũng không dễ chơi, chẳng những không né tránh mà còn vươn tay cướp lấy. Hai người này còn chưa ngừng nghỉ được mấy phút đã xảy ra lần tranh chấp thứ hai. Chưa tiêu diệt được xác sống, mà anh đại chị đại đã thay phiên nội chiến.

Ngũ Thì Cửu giơ khủy tay chọc mạnh Thường Túc, bảo:

"Anh Thường, anh không sợ bị đánh, chi bằng đi khuyên họ đi?"

Thường Túc khó hiểu:

"Sao tôi lại… lại không sợ bị đánh? Bị đánh tôi cũng… cũng đau mà."

"Vì đoàn kết và hòa bình đó! Hai người bọn họ ở đây choảng nhau, đợi lát nữa xác sống kéo tới thì người xui xẻo chẳng phải chúng ta sao?"

Thường Túc cảm thấy cô ấy nói cũng có lý, đành phải gãi đầu. Anh ta bước từng bước đầy kiên định, tính xả thân khuyên can. Anh ta cẩn thận tìm từ nói mát:

"Hai… hai anh chị, có chuyện gì, từ từ nói, đừng… đừng tức giận, như vậy."

Cạch.

Đáp lại anh ta là tiếng lanh lảnh của kim loại chạm vào nhau. Cùng lúc đó, cơ thể Lăng Tranh Mộ và Tần Sách bỗng khựng lại. Hai người cúi đầu theo bản năng.

Phải nói chất lượng đồ do Cục giám sát thời không phát tốt thật, sao sơ ý chút xíu đã bị còng lại rồi? Hơn nữa còn còng tay trái của Lăng Tranh Mộ và tay phải của Tần Sách.

Lăng Tranh Mộ: “…”

Tần Sách: “…”

Ngũ Thì Cửu và Thường Túc: “?”

Ha ha, trùng hợp quá.