Chương 4: Chương 4

Đồng chí Lương Sâm cư nhiên tắt điện thoại.

Trái tim tôi như là đột nhiên bị xé thành hai nửa, một nửa ném đến nam cực, một nửa khác ném đến bắc cực, đau đớn, lạnh lẽo .

Tần Hương Liên thấy tôi có chút sầu khổ, giọng điệu liền mềm xuống, “Có lẽ trước lúc anh ta lên máy bay quên nói cho cậu?”

Tần Hương Liên thấy tôi không lên tiếng, liền cũng không nói nữa. Sau một hồi trầm mặc, tôi đột nhiên ngẩng đầu nắm tay nói: “Con bà nó! Lương Sâm ngày nào đó nếu rơi vào tay tôi, tôi nhất định phải…” Tần Hương Liên liều mạng gật đầu phối hợp lí do thoái thác dõng dạc của tôi, tôi lại cúi đầu rất không có sức lực bổ sung, “Tôi nhất định phải khiến anh ta đẹp mặt…”

Tần Hương Liên nhất thời khinh thường lườm tôi một cái, sau đó hỏi: “Cậu thật ra có đến sân bay nữa hay không?”

“Không đi …” Tôi bực mình nói.

Vì thế, chúng tôi đem sao chổi tiên sinh bất tỉnh nhân thế đưa về khuê phòng của Tần Hương Liên.

Tôi cùng Tần Hương Liên hai người đều mệt đến đầu đầy mồ hôi, chia ra nằm ở hai bên Miêu Thuật tạm nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi một chút, tôi ngồi dậy nói với Tần Hương Liên: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, người này cực khó đối phó, vừa nham hiểm lại nhỏ mọn, cậu đừng có trêu chọc anh ta.” Nói xong tôi đứng lên tính về nhà. Nhưng là người đàn ông bên cạnh vừa mới lúc trước còn say như chết bất chợt cầm chặt cổ tay tôi, dùng sức dãy một cái, tôi cắm đầu ngã trở về trên giường Tần Hương Liên.

Miêu Thuật cũng không biết đã tỉnh hay bị mộng du, đột nhiên xoay người đè tôi dưới thân, còn nghiêm túc nhìn tôi. Trần trụi | không che đậy | tình ý như thế, tôi kinh nghiệm thiếu thốn nhất thời có một loại thể nghiệm ngượng ngùng nai con kịch liệt chạy loạn, nhất là còn có người thứ ba vây xem.

“Tinh Tinh…” Lúc này người đàn ông quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© tôi sau khi nói hai chữ, đột nhiên vùi mặt vào hõm vai tôi. Tôi nhất thời hét to một tiếng đẩy tên biếи ŧɦái trước ngực ra, đang lúc muốn phát rồ đánh đập anh ta, lại phát giác thằng nhãi này lại đã ngủ.

Tần Hương Liên liều mạng cố nén cười an ủi tôi nói: “Tuy nói cậu tư sắc không đủ, cũng không đến mức giống tinh tinh.”

Tôi phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Hương Liên, đứng dậy nói: “Tôi đi đây, về nhà ngủ…” Tần Hương Liên cư nhiên vẫn si ngốc nhìn người đàn ông ngủ say cũng không thèm để ý tôi.

Tôi càng nhìn càng thấy không ổn, vì thế, quay trở lại túm đầu Tần Hương Liên đi ra bên ngoài, Tần Hương Liên vội hỏi tôi, “Dư Thắng Nam, cậu làm sao?”

“Theo tôi về nhà ngủ.” Tôi nói.

“Người ta cũng không phải không có nhà ở, làm sao phải ngủ nhà cậu?” Tần Hương Liên mất hứng nói.

“Phòng ngừa tội ác phát sinh…” Tôi nói.

***********************

Tần Hương Liên mặc áo ngủ của tôi, dán mặt nạ của tôi từ toilet đi ra.

Hắn thấy tôi vẫn đang cầm di động, cười chen lấn tôi sang bên giường, tôi tự giác nhường một nửa giường cho hắn.

Tần Hương Liên nói: “Dư Thắng Nam, trên đời này đàn ông hàng trăm ngàn, tội gì lưu luyến một đóa hoa?”

Tôi buông di động, cố ý ngăn đề tài, “Lão Tần tôi nói cho cậu, về sau, loại chuyện nhàm chán này đừng tìm tôi, tôi đều có tình nghĩa ủng hộ cậu bao lâu rồi? Chỗ các cậu con gái đều chết sạch sao? Thật sự không được, cậu nam giả nữ trang đi.” Tôi đem hiểu lầm hôm nay nói cho hắn nghe, sinh ra cảm giác mình chính là một người bị hại.

Tần Hương Liên vẻ mặt đau khổ nói: “Chỗ chúng tôi đều dùng bác gái làm vệ sinh…”

Nghĩ tới gặp gỡ hôm nay, tôi nhất thời có chút tức giận nói: “Nếu không tại cậu, tôi có thể chọc phải sao chổi này sao?” Nói tới đây, Tần Hương Liên nhất thời tinh thần tỉnh táo, “Nam Nam…”

Con người Tần Hương Liên này tôi đã sớm nhìn thấu, ngày thường đều là réo cả tên lẫn họ gọi tôi, thời điểm dùng đến tôi, mở miệng một tiếng ‘Nam Nam’, có thể làm người sống bị ngấy mà chết.

Tần Hương Liên thấy ánh mắt lạnh lùng của tôi cũng không lùi bước, ngược lại lại nhích đến gần tôi một chút, “Nam Nam, cậu nói anh ta cố ý tìm phụ nữ trở về đối phó người nhà, có thể là mượn cơ hội để che giấu mình kỳ thật là gay hay không?”

Tôi vuốt cằm nghĩ nghĩ nói: “Cũng không loại trừ khả năng này.” Tôi dừng một chút lại bổ sung, “Nhưng… Nếu là mục đích này, tìm phụ nữ kết hôn không phải tốt hơn sao.”

Tần Hương Liên nhất thời có chút nhụt chí, tôi khinh bỉ nói: “Van ngài, cậu đừng nhìn người ta có vài phần tư sắc liền bỏ mặc tính tình được không? Học tập tôi một chút.”

Thời điểm Tần Hương Liên đang muốn nói chuyện, chuông cửa nhà tôi đột nhiên vang lên. Tôi cùng Tần Hương Liên nghi hoặc liếc nhau, đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra một nửa, thế giới của tôi trở thành ánh mặt trời tươi sáng, mà nguồn sáng chính là hình bóng cao gầy quen thuộc trước cửa nhà tôi kia.

“Anh… Sao lại tự mình trở về?” Tôi đột nhiên trở nên có chút lắp bắp.

Vẻ mỏi mệt mang theo trên mặt Lương Sâm không chút nào che dấu được khuôn mặt trác tuyệt của anh. Anh nhấc ba lô lên, mỉm cười nói: “Vào nhà nói sau…”

Tôi xấu hổ nghiêng người để cho anh vào nhà, tuy rằng sắc mặt không đổi, trong lòng lại như là có vô số pháo hoa đồng thời mãnh liệt nở rộ.

Lúc này, Tần Hương Liên đột nhiên từ trong phòng đi ra, pháo hoa rực rỡ trong l*иg ngực tôi thoáng chốc dập tắt không ít.

Lương Sâm lịch sự mỉm cười. Tần Hương Liên giữ mặt nạ trên mặt nói: “Đến đây, anh không xuất hiện, Dư Thắng Nam sẽ lật mái nhà mất.”

Lương Sâm cười cười cũng không nói gì.

Tôi nháy mắt với Tần Hương Liên, Tần Hương Liên không chút phản ứng, thậm chí còn định bóc mặt nạ bắt chuyện cùng Lương Sâm một phen.

Vì thế, tôi chủ động nói: “Mặt nạ tôi cũng cho cậu mượn, mau về nhà ngủ đi thôi?”

Tần Hương Liên nếu không bởi vì mặt nạ trên mặt không cho phép hắn biểu hiện cảm xúc kịch liệt, khẳng định đã sớm dựng thẳng lông mi lên. Cho nên mặc dù rất tức giận, hắn cũng chỉ có thể nhấn khóe môi ôm nỗi hận trừng mắt nhìn tôi một cái.

Tôi đứng ở phía sau Lương Sâm chắp tay cười bồi với hắn, cầu hắn tha ta một mạng, sau đó mát mẻ rời đi.

Cuối cùng, Tần Hương Liên “Hừ” một tiếng quay đầu về nhà.

Tôi khép cửa lại, vội hỏi Lương Sâm: “Anh rể sao không gọi điện thoại để cho em đón anh?”

Lương Sâm nói: “Bằng lái xe cũng mới lấy vài ngày, em nên ít đi đường cao tốc thì tốt hơn.” Tôi nhất thời nước mắt lòe lòe, xem, Lương Sâm quan tâm tôi cỡ nào?

Lúc này, Lương Sâm đột nhiên cúi đầu nắm cánh tay tôi, nhưng lại rất dùng sức. Loại tiếp xúc tay chân này thình lình xảy ra, nhất thời tôi khẩn trương cảm giác làn da dưới bàn tay anh trở nên nóng cháy.

“Ông ấy… Lại động thủ ?” Lương Sâm nhíu mày hỏi.

Tôi vừa nhìn cánh tay, chợt thấy có chút mất mát, nguyên lai Lương Sâm cũng không phải muốn biểu đạt tình ý mênh mông với tôi.

Tôi nói: “Từ một gậy này em thật sự cảm giác được ông ấy đã nhiều tuổi, không nói tới lực không mạnh, hơn nữa động tác hoàn toàn mất nhạy bén. Vốn là hướng về phía đầu em, không nghĩ tới em nhẹ nhàng né ra, thiếu chút nữa khiến lão tức chết…” Nói xong tôi đắc ý hắc hắc cười hai tiếng.

Lương Sâm buông tay tôi, cau mày cũng không lên tiếng. Tôi xoay người rót cho Lương Sâm chén nước, sau đó vui vẻ nhìn Lương Sâm.

Có Lương Sâm chiếu rọi, tôi cảm thấy phòng nhỏ bảy mươi thước vuông cũng nhất thời trở nên sáng ngời không ít.

Tôi chống cằm hỏi: “Anh rể, lúc này anh có thể ở đây đợi vài ngày?

Lương Sâm cũng không trực tiếp trả lời vấn đề của tôi, ngược lại hỏi tôi, “Công việc gần đây thế nào?”

Tôi nói: “Anh không cần lo lắng, tháng trước em còn lĩnh tiền thưởng đấy? Ngày mai mời anh ăn cơm, địa điểm anh chọn lựa. Anh cần phải lựa chọn cẩn thận ha, em không dễ dàng mời khách đâu.”

Lương Sâm rốt cục thì nở nụ cười, “Cứ để anh ở đây thôi.”

Tôi cười hắc hắc, “Vậy cũng được.”

Lương Sâm lại hỏi: “Chú Dư gần đây thế nào?”

Tôi thở dài, “Đừng nói nữa, thay đổi vài nơi đều bị trong viện trả cho về, nơi mới này cũng không biết có thể được mấy ngày, thật sự không được cũng chỉ có thể vẫn là em đến xem. Nhưng là, em phải đi làm, cũng không thể khóa ông ấy trong phòng …”

Lương Sâm nghĩ nghĩ nói: “Tìm người chăm sóc?”

Tôi cười khổ, “Đi tìm, không quá hai ngày, ông cầm gậy đánh người ta bỏ chạy, còn chửi người ta đem vợ ông đi mất. Em ngày ngày phải xin lỗi người ta không nói đến, phí khám bệnh xài của em hơn một ngàn đồng, em nào còn dám tìm người. Trước kia là uống rượu xong nổi điên, em thấy ông ấy hiện tại đã muốn tu luyện đến cảnh giới cao nhất, không uống rượu cũng điên điên khùng khùng.”

Lương Sâm thở dài, vỗ nhẹ nhẹ vai tôi, tôi nhất thời tâm trí nhộn nhạo đến không chịu nổi.

Tôi hì hì cười thay đổi cái đề tài nói: “Anh rể, lần này quay phim chụp ảnh thuận lợi chứ?”

Lương Sâm gật gật đầu, nói một câu “Cũng không tệ lắm” liền không có câu tiếp, lời nói quý giá vượt qua cả kim cương cực phẩm.

Cuối cùng, tôi vốn còn muốn cùng Lương Sâm tán gẫu một phen, nhưng là Lương Sâm có chút mệt mỏi nói: “Anh có chút mệt mỏi, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Tôi lưu luyến gật gật đầu, sau đó đi thu dọn phòng ba tôi một chút, vẫn chờ Lương Sâm rửa mặt xong rồi, mới mè nheo trở về phòng.

*****************

Cách Lương Sâm một bức tường, tôi căn bản không muốn ngủ, thậm chí có một loại xúc động biếи ŧɦái đυ.c cái lỗ ở trên tường rình coi một chút Lương Sâm đang làm cái gì. Bình thường mặc dù ở trong đầu từng tưởng tượng vô số cảnh tượng hương diễm cùng đối thoại, nhưng khi đối mặt với Lương Sâm tất cả tà niệm đều tan thành tro bụi. Mà lúc này, tà niệm lại giống như bọt sóng không ngừng cuộn trào trong đầu mình, cho đến sau nửa đêm vẫn như cũ không có một tia buồn ngủ.

Lăn qua lộn lại cũng là việc dùng thể lực, thật sự không ngủ được, tôi liền xuống giường ra phòng khách mở tivi.

Tôi mở tiếng tivi thật nhỏ, nhàm chán cầm điều khiển từ xa chuyển kênh lung tung. Nói đến cũng kỳ quái, nhìn màn hình chớp lóe chớp lóe ngược lại cơn buồn ngủ lập tức ập tới, sau đó, tôi cư nhiên nắm điều khiển từ xa tựa vào trên sô pha ngủ.

Không biết qua bao lâu, cảm giác được có động tĩnh rất nhỏ, tôi đột nhiên bừng tỉnh, lại phát hiện Lương Sâm đang thật cẩn thận lấy điều khiển tivi trong tay tôi, mà trên người tôi có thêm một cái chăn mỏng.

Lương Sâm thấy tôi tỉnh, nhẹ giọng nói: “Sao lại ngủ ở đây?”

Tôi nhìn một bên gương mặt đẹp của Lương Sâm, có chút sững sờ nói: “Anh rể, em có lời muốn hỏi anh.”

Lương Sâm nhìn tôi cũng không lên tiếng. Tôi cũng không biết là ngủ hồ đồ hay là nói mình tưởng là trong mơ, tôi thế nhưng lớn mật hỏi: “Anh rể, anh chuyện gì cũng thay em quản, vậy nếu em không gả đi được, anh có quản không?”

Lương Sâm mỉm cười, “Đừng suy nghĩ lung tung, không thể nào.”

Tôi quật cường nói: “Em nói là nếu, nếu!”

“Anh rể vẫn sẽ chăm sóc em.” Lương Sâm nhìn tôi nói.

Nghe được hai chữ ‘Anh rể’, tôi thiếu chút nữa lệ nóng quanh tròng, mình cố gắng nhiều năm như vậy, vẫn đổi lấy một câu như trước. Đáng giận là, tôi cư nhiên còn không có một chút ý niệm buông bỏ trong đầu.

Cũng không biết dũng khí đâu ra, tôi bất chợt bắt lấy cánh tay Lương Sâm, “Anh rể? Anh có biết thật ra em cũng không muốn làm em vợ của anh.”

Tối nay Lương Sâm cũng không giống như trong quá khứ lúng túng đẩy tay tôi ra, ngược lại lẳng lặng để mặc tôi nhẹ nhàng nắm tay anh.

Không biết ngồi bao lâu, tôi bị tình cảm kịch liệt đè nén nhiều năm khiến cho tôi ở giờ khắc này cùng liệt sĩ tiến đến trước người Lương Sâm, “Anh rể, em so với trong tưởng tượng của anh dũng cảm hơn nhiều.” Nói xong, tôi vươn cánh tay ôm cổ Lương Sâm.

Ngoài dự liệu của tôi chính là, Lương Sâm nghiêm túc nhìn tôi không có chút nào phản kháng, bởi vậy, tôi lại không biết kế tiếp nên làm như thế nào ?

Tôi nhanh chóng ở trong lòng tính toán bất cứ giá nào, mang theo một loại sớm chết sớm siêu sinh dứt khoát đem đôi môi tới gần…