Chương 37: Chương 37

Mấy ngày Miêu Tam không về nhà, rốt cục thì đề xuất về nhà nhìn xem, vì thế nhà tôi còn lại ba người tôi và Lương Sâm còn có ba tôi.

Ba tôi đi ngủ sớm, tin tưởng tràn đầy nói là ngày mai muốn đi công ty Tần Hương Liên nhìn một cái xem ông có thể làm việc gì.

Tôi cùng Lương Sâm ngồi ở hai đầu sô pha, tất cả đều nghiêm túc chăm chú xem tivi, tôi chỉ nhớ màn hình TV nhảy kênh không ngừng, mà nội dung tôi lại một chút cũng không có ghi tạc trong lòng.

Lương Sâm rốt cục đã mở miệng, “Anh ta… Đối tốt với em không?”

Tôi gật đầu, “Vâng, tốt lắm…”

Lương Sâm mỉm cười nhìn tôi, “Nhìn ra được, người đó không tồi…”

“Trước kia không cảm thấy, tiếp xúc nhiều, còn được…” Tôi nói đúng sự thật.

Lương Sâm ý cười chưa giảm, “Lần này nhìn thấy chú Dư, tựa như người khác đã minh mẫn rất nhiều, về sau có Miêu Thuật chăm sóc em, em sẽ không còn vất vả như trước.”

Tôi gật gật đầu, ngăn đề tài, “Anh rể, lần trước anh nói muốn chuyển phòng làm việc, khi nào thì chuyển?”

Lương Sâm nghĩ nghĩ, “Bên kia gặp một ít tình trạng, khả năng tạm thời không chuyển được …”

Tôi có chút thất vọng nói: “Em còn tưởng rằng lần này anh trở về sẽ không đi nữa chứ?”

Lương Sâm khẽ gợi lên khóe môi, một hồi sau mới nói: “Ngay lúc đó quyết định chỉ là có chút xúc động, trách anh không hiểu rõ…”

Tôi nhìn sườn mặt Lương Sâm, trong chốc lát có chút thất thần, sau một lúc lâu, tôi mở miệng hỏi: “Anh rể, đời này, anh còn có thể yêu người con gái khác không?”

Lương Sâm ngơ ngẩn, cách một hồi, mới nhìn tôi nói: “Vì sao hỏi như vậy?”

Tôi suy nghĩ có chút bi thương nói: “Em rất sợ anh đời này cứ như vậy cô độc sống quãng đời còn lại …”

Lương Sâm nhìn màn hình tv cũng không nói gì, sau một lúc lâu, anh nghiêng đầu nhìn phía tôi, “Lo nghĩ đến anh?”

Tôi gục đầu xuống cười cười, “Em chỉ là rất muốn biết mà thôi…”

Lương Sâm nhìn tôi, “Công việc bận quá, không rảnh nghĩ đến chuyện đó. Hơn nữa, cũng không có ai sẽ thích người hối hả ngược xuôi như anh đâu.”

Tôi nhịn không được nở nụ cười, “Anh rể nhất định gạt em, khẳng định có rất nhiều con gái thích anh.”

Lương Sâm cười lắc đầu, “Phòng làm việc của bọn anh thuần một sắc đàn ông, nào có con gái?”

Trong ấn tượng dường như chưa từng nói chuyện thoải mái cùng Lương Sâm như vậy, quả nhiên bản thân chấm dứt suy nghĩ không an phận, ở trước mặt Lương Sâm cũng có thể đủ bình lặng tựa nước trong. Được rồi, thanh xuân của tôi, tất cả yêu thương của tôi, hẳn là dừng ở đây đi. Nghiêng đầu nhìn phía Lương Sâm, khuôn mặt anh vẫn ôn hòa đẹp đẽ như trong trí nhớ của tôi, chỉ là anh và tôi chưa từng có khoảnh khắc, về sau này đều cũng không thể nào có cùng xuất hiện gì nữa…

Nghĩ đến chị, tôi thật sự cảm thấy tiếc nuối thay chị ấy. Cuộc sống của chị quá mức ngắn ngủi, nếu hiện tại chị ấy còn sống, tôi tin chị ở bên Lương Sâm, nhất định là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.

Tôi quay đầu nhìn phía Lương Sâm, cảm kích nói: “Anh rể, bất kể anh về sau cưới vợ cũng tốt sinh con cũng thế, em vĩnh viễn đều coi anh là anh rể của em.”

Lương Sâm thần sắc ngẩn ra, sau đó thì mỉm cười gật gật đầu với tôi.

Vào lúc ban đêm, tôi gặp một giấc mộng, mộng chị ngồi ở trong sân của nhà cũ chải đầu cho tôi, tôi ngửa đầu nhìn qua, dưới ánh mặt trời chị như trước vẫn là dáng vẻ xinh đẹp trong trí nhớ của tôi.

Chị là người con gái dịu dàng xinh đẹp nhất trong cảm nhận của tôi, tôi tự nhận là người yêu chị nhất trên thế giới này, tôi biết tình yêu Lương Sâm dành cho chị, so ra không thể ít hơn tôi một chút. Chính vì tình yêu này, Lương Sâm mới có thể không oán không hối hận chăm sóc tôi và ba mấy năm, nhưng mà, từ tối nay bắt đầu, tôi phải cho Lương Sâm tự do, tôi không bao giờ có thể ích kỷ bám lấy anh nữa, anh có thể đi được xa hơn bay thật cao, mà không phải giống như bây giờ mang theo một phần trách nhiệm có lẽ có trói buộc chính mình.

Tôi nghĩ, tôi… Phải buông tay.

***********************

Nửa đêm tỉnh lại, tôi nghĩ tới người đàn ông làm cho mình đột nhiên nhìn thấu triệt tất cả, vì thế, lấy di động ra soạn một cái tin nhắn: Miêu Thuật, cám ơn anh.

Nhắn xong, tôi đột nhiên nhớ tới Miêu Tam từng nói với tôi chưa bao giờ làm cái chuyện gửi tin nhắn nhàm chán này, vì thế, chuẩn bị tắt máy ngủ. Nhưng không nghĩ tới di động đột nhiên báo một tin nhắn: không khách sáo có điều vì sao cám ơn anh

Một câu hoàn toàn không có tung tích dấu chấm câu, tôi nhịn không được mỉm cười. Tôi đáp: không phải anh không làm cái việc lãng phí thời gian này sao?

Nửa phút sau, Miêu Tam đáp: đối phương là em thì không tính lãng phí

Như cũ không có một dấu chấm câu, tôi cười đáp: rất đói bụng sao? Ăn sạch dấu chấm câu.

Rốt cục, điện thoại của tôi vang lên, tôi hít một hơi thật sâu tiếp lên.

“Cho em một cơ hội giáp mặt cám ơn anh, mở cửa đi…” Miêu Tam ở đầu kia điện thoại giọng điệu thoải mái mà nói.

Tôi vội từ trên giường bật dậy, trước tiên vọt tới phòng khách mở cửa, Miêu Tam tựa vào cạnh cửa cười nói: “Không mời anh vào?”

Tôi “A” một tiếng vội nghiêng người để anh ta tiến vào, “Không phải anh về nhà sao? Sao đã trở lại?”

Miêu Tam nghiêm túc nói: “So với ở nhà ngủ không được, còn không bằng lại đây theo giúp em.”

Tôi nhướng mày, “Tự mình đa tình, ai muốn anh theo giúp chứ?”

Miêu Tam không tiếp lời tôi, mà lôi kéo tôi trở về phòng. Sau khi đóng cửa lại, anh ta thấp giọng nói: “Đừng đánh thức ba với anh rể em.”

Tôi nghiêm túc hỏi: “Anh làm gì?”

Miêu Tam tự tiện nằm xuống trên giường, “Đương nhiên là ngủ.”

Tôi ôm cánh tay nghiêm mặt lạnh, “Hoặc là anh đi bên lão Tần? Hoặc là em đi? Lựa chọn một…”

Miêu Tam đứng dậy kéo tôi đến bên người, “Cũng không phải chưa từng ngủ, em đêm nay thế nào lại đứng đắn vậy.”

Tôi ý đồ duy trì khoảng cách với anh ta, “Anh muốn cho ba em và anh rể em đều thấy chúng ta… Ngủ… Cùng nhau sao?”

Không nghĩ tới Miêu Tam nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy.”

Tôi tức giận đến ngồi xuống ở bên giường không thèm để ý đến anh ta, không nghĩ tới anh ta ngồi bên tôi kéo cánh tay tôi, “Nếu không thế này, sáng ngày mai trước khi anh rể em bọn họ rời giường anh ra ngủ ở trên sô pha thế nào?”

Kỳ thật quen biết Miêu Tam lâu như vậy, chỉ cần là sự việc anh ta nhận định, mặc kệ người khác cản trở như thế nào anh ta nhất định phải đạt được mục đích của mình, tối nay cũng không ngoại lệ.

Miêu Tam nằm bên tôi nhẹ nhàng ôm tôi.

“Vì sao cám ơn anh?”

“Vì sao anh quay lại?”

Không nghĩ tới hai người chúng tôi đồng thời mở miệng. Miêu Tam cười nói: “Em trả lời anh trước.”

“Cám ơn anh giúp em tìm ba trở về, không …” Kỳ thật tôi muốn cám ơn anh ta nhất là anh ta làm cho tôi buông bỏ Lương Sâm, nhưng mà tôi lại nói không nên lời.

Miêu Tam cong khóe môi, “Đừng cám ơn, anh có ra điều kiện, em không nên quên chứ?”

“Anh bỉ ổi!”

***********************

Miêu Tam dưới tất cả chống cự của tôi, xem như quy củ một đêm.

Sáng sớm hôm sau, tôi đột nhiên bừng tỉnh, vội đẩy Miêu Tam bên cạnh, “Mau, ra sô pha phòng khách ngủ, lát nữa ba em rời giường rồi.”

Miêu Tam còn ngái ngủ nhìn tôi, đột nhiên như giở trò vô lại lật thân, “Ngủ một lát nữa, năm phút…”

“Không được!” Tôi kéo anh ta, không nghĩ tới cánh tay anh ta đột nhiên dùng sức, tôi nhất thời cắm đầu vào trong lòng anh ta.

Miêu Tam dùng sức cánh tay, “Xuỵt, đừng ồn…”

Tôi đẩy hai cái bất động, bèn tiết kiệm sức lực dựa vào trong lòng anh ta, “Em thực chưa từng thấy anh vô lại như vậy…”

Miêu Tam vẫn như trước nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Ừm, đối với người như em không có chút vô lại làm sao được?”

“Anh đối với phụ nữ trước kia của anh cũng là thế này sao?” Tôi không nhịn được hỏi, nhưng sau khi hỏi xong nghĩ đến hình ảnh anh ta trong lòng ôm lấy người phụ nữ khác, trong lòng thế nhưng có chút tư vị chua chát, mẹ nó, sớm biết không hỏi.

“Từng có rất nhiều, không biết em hỏi người nào? Ái, đau đau…” Miêu Tam tức khắc túm lấy tay của tôi đặt ở bên hông anh ta.

“Anh không thể đứng đắn chút ư?” Tôi mất hứng nói.

Miêu Tam hắng giọng, “Được, nói đứng đắn. Kỳ thật đã một thời gian rất dài anh đều hao tổn tinh thần vì mẹ anh sắp đặt cho anh các loại phụ nữ, hơn nữa mẹ anh và bà nội hàng ngày tranh cãi ầm ỹ, làm cho anh có chút sợ phụ nữ.”

“Có ý gì?” Tôi có chút khó hiểu.

Miêu Tam thở dài, “Bà ấy luôn dựa theo tiêu chuẩn của mình tự tiện sắp xếp các loại hoạt động thân cận cho anh, nhiều đến cuối cùng anh chuyển ra ngoài ở.”

“Anh đừng có lòng vòng với em, em hỏi bạn gái trước kia của anh…” Tôi nghiêm túc nói.

Ánh mắt Miêu Tam ảm đạm xuống, nhưng nháy mắt lại treo lên tươi cười, “Chuyện quá khứ nhớ tới thực hao tâm tốn sức, không nhắc cũng được…”

“Cô ấy đẹp hơn em?” Tôi nhịn không được hỏi. Tôi thật không biết mình hôm nay làm sao vậy, cứ xoán xuýt về người con gái tôi chưa từng gặp mặt.

Miêu Tam nhíu hai mắt, “Em là hỏi mặc quần áo hay là không mặc quần áo ?”

Tôi lập tức trừng mắt, “Ông trời của tôi, như thế nào còn có loại người bỉ ổi như anh tồn tại?”

Miêu Tam còn nói: “Nếu không em để tôi nhìn xem trước?”

Tôi vội vươn tay bảo vệ cổ áo mình, “Anh mơ đi nhé…” Nói xong tôi phẫn hận xuống giường, không ngờ lại bị Miêu Tam một phen kéo lại, hơn nữa đem tôi đặt ở dưới thân.

Miêu Tam dùng ngón tay kéo tóc trên trán tôi, giọng điệu mềm nhẹ nói: “Trước khi quen biết em, tôi cảm thấy trên đời này phụ nữ xinh đẹp rất nhiều, hơn nữa phong tình vạn chủng, ngàn vạn tư thái, nhưng mà từ sau khi quen biết em…” Miêu Tam còn chưa nói hết, tôi đã cảm giác được tim mình hóa thành một dòng nước ấm.

Miêu Tam dừng một chút, bổ sung nói: “Sau khi quen biết em, anh lại có thể nhìn không ra ai xinh đẹp ai không xinh đẹp, bao gồm em trong đó…”

“Miêu Tam!” Tôi nhịn không được trừng anh ta.

Miêu Tam cười cười, “Tuy rằng nhìn không ra em đẹp chỗ nào, nhưng mà lại không nhịn được luôn nghĩ đến em, vậy phải làm sao bây giờ đây?”

Tôi cắn môi dưới không nói gì, nhưng tâm tình lại không cách nào khống chế nhảy nhót.

Nhưng nháy mắt tôi lại suy nghĩ: hỏng rồi, Miêu Tam tùy tiện nói một câu có thể khiến tâm tình tôi chợt lên chợt xuống, như ngồi xe lên núi, về sau còn như thế nào được, tôi không phải bị anh ta ăn đến sạch sẽ sao?

Xong rồi, bà đây dường như chơi không nổi anh ta!

Vì thế, tôi kìm nén tất cả cảm xúc, bình tĩnh nói: “Đây là tính cách em có sức quyến rũ mạnh mẽ, không cách nào, chỉ cần mọi người tiếp xúc em sẽ bị em hấp dẫn, anh chẳng qua một trong số đó mà thôi…” Nói xong còn không quên lộ ra một nụ cười khoe khoang với anh ta.

Miêu Tam lại có thể gật đầu như tán thành, nói: “Xây dựng tự tin là cần độ tự sướиɠ thích hợp, nhưng mà vượt đầu thì lại không tốt …”

“Đừng ép em, phiền anh, không biết ư?” Tôi mất hứng nói.

Miêu Tam cười nói: “Anh thấy chúng ta cũng đã trao đổi ngôn ngữ kha khá, phải thăng lên một cảnh giới chứ?”

Tôi gật đầu, “Đúng, em thấy sớm nên thăng lên đến cảnh giới cao nhất.”