“Hả?”
Hứa Đào Nhi thoáng khó hiểu.
Tần Minh trong lòng chợt lắc đầu né tránh:
“Con chỉ muốn ôm mẹ thôi…”
Hai má cô đỏ ửng vì ngượng. Anh và con trai cô đều hiểu rằng anh muốn ôm thằng bé giúp, vậy mà cô lại cứ hiểu linh tinh sai lệch theo nghĩa khác. Thật đáng đánh…
“Con muốn mẹ con gãy tay vì ôm con à?”
Hàn Thần mất kiên nhẫn, lời nói ra có chút vô tâm nhưng lại dùng ngữ khí nhẹ nhàng. Đúng là cảm giác vừa đấm vừa xoa, khiến Tần Minh không cách nào từ chối đành phải chấp nhận để anh bế lên.
“Đi thôi.”
Anh nói với cô.
Hứa Đào Nhi không biết có phải hôm nay đúng ngày tâm trạng anh không tốt hay không, tại sao cô cảm giác đến cả cô cũng bị anh nạt nộ thế này?
Anh mở cửa xe cho cô ngồi vào ghế lái phụ, còn Tần Minh anh để thằng bé ngồi lên đùi mình ở ghế lái. Thực sự, trong giây phút đó cô thật ao ước giá như cha của Tần Minh là anh chứ không phải loại người vô tâm như Tần Dịch Phong kia thì tốt biết bao nhiêu…
Tần Minh khóc mệt nên hiện tại dù không thích bác Thần nhưng cậu nhóc vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Có thể chưa bao giờ được một bờ vai nào vững chãi như vậy ôm khiến đứa bé như cậu cũng cảm thấy xúc động, xe đi được một chút đã nhắm mắt ngủ sâu. Thi thoảng trong lúc mơ màng vẫn gọi mấy tiếng ‘mẹ ơi’...
Nghe con nói mớ, Hứa Đào Nhi nãy giờ yên lặng trong mớ suy nghĩ hỗn tạp cũng chợt muốn khóc. Cô quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ, len lén lau đi nước mắt. Cô cho rằng Hàn Thần đang tập trung lái xe, đèn trong xe cũng tắt, chỉ còn hắt bóng của đèn đường thì anh không phát hiện. Nhưng không, anh lặng lẽ lấy bịch giấy đưa cho cô, không nói lời nào.
Nước mắt nước mũi tèm lem, Hứa Đào Nhi cảm thấy mình thật thảm hại, hình tượng xinh đẹp mạnh mẽ cố gắng xây dựng trước mặt anh lâu nay cứ vậy mà sụp đổ hoàn toàn. Cô vừa khóc vừa tức giận chính mình đến mức bị sặc nước miếng, ho lấy ho để.
Hàn Thần đưa mắt nhìn cô, nhìn không rõ thì muốn bật đèn. Hứa Đào Nhi vội vàng giữ lấy tay anh:
“Đừng bật…”
Cô nắm phải bàn tay anh, nhiệt độ của hai người vẫn luôn đối nghịch.
Hàn Thần không thể khống chế cảm xúc của mình, trước khi cô thu tay về anh đã kịp nắm lấy. Hứa Đào Nhi tròn mắt sững sờ nhìn anh rồi lại nhìn bàn tay của mình bị bàn tay to lớn của anh phủ kín, anh dùng sự ấm áp để bao vây chặt lấy cô khiến cô không biết làm cách nào để đối diện với tình huống như vậy.
“Hay… hay là anh để tôi thu tay về đi…”
Cô ấp úng. Dù cảm xúc thực sự lại ngược lại so với những lời nói ra, cô rất muốn, rất thích. Nhưng rồi vẫn phải khống chế cảm xúc đó. Cô và anh đều đã có gia đình rồi.
Hàn Thần hành động sai nhưng giọng nói vô cùng chính trực:
“Cô đừng nghĩ linh tinh, tay cô quá lạnh, tôi chỉ muốn giúp cô ủ ấm một chút thôi. Chút nữa, tôi sẽ tự buông.”
“Nhưng mà… thế này không đúng lắm.”
Hứa Đào Nhi thật cảm thấy rất có vấn đề về lời nói của anh.
“Tôi thực sự lo lắng Hàn thiếu phu nhân ở nhà thấy anh đêm tối đã ra ngoài giúp tôi rồi, giờ mà thiếu phu nhân nhìn thấy cảnh này lại không hay… Như thế chúng ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không giải thích được.”
Cô tưởng anh sẽ trầm lặng thật lâu giống như mọi lần khi cô nhắc đến vợ anh, nhưng lần này anh trả lời rất nhanh, rất xúc tích dễ hiểu, anh nói:
“Chúng tôi ly thân lâu rồi.”
“Ly thân ư?”
Hứa Đào Nhi có chút ngỡ ngàng:
“Bao lâu rồi?”
Anh cũng thỏa mãn sự tò mò của cô mà trả lời:
“Năm năm.”
Không đợi cô hết sốc, anh đã nói thêm:
“Kết hôn do bất đắc dĩ thôi. Chúng tôi không yêu nhau, nên cô cứ yên tâm đi, sẽ không có ai dám chặn đường, tạt axit đánh ghen cô đâu.”
“Ưm…”
Tần Minh chợt ngọ nguậy chuyển mình, cậu bé gọi khẽ ‘mẹ ơi’ sau đó nghiến răng một chút rồi vòng tay ôm chặt lấy Hàn Thần, tiếp tục say giấc ngủ.
Hứa Đào Nhi bị cảnh tượng vô cùng ấm áp giữa hai người một lớn một nhỏ không liên quan đến nhau này làm cho rung động, khao khát trong lòng cô giống như được tiếp thêm sức mạnh, ngày càng lớn. Nghĩ tới lời anh nói, anh ly thân đã năm năm… thời gian qua cũng mới chỉ có năm năm thôi, khác nào vừa cưới xong đã ly thân?
Dù cảm xúc của mình đang phức tạp theo chiều hướng ‘hả hê’, Hứa Đào Nhi cũng không kiềm chế được mà buộc miệng nói, giọng nói rất khẽ:
“Bất đắc dĩ mà còn có cả bé An Nhiên, ‘thật đáng ngưỡng mộ’.”
Hàn Thần không vội trả lời, hành động cố ý bóp nhẹ tay cô khiến cô cảm thấy xấu hổ mà muốn rụt tay lại. Nhưng đâu có dễ dàng như thế, anh chỉ hơi dùng sức một chút đã có thể kéo cả người cô ngả về phía mình.
Hứa Đào Nhi nghe thấy giọng nói khẽ giống như thì thầm của anh ngay bên trên đỉnh đầu:
“Cô Đào quả thực là người thích nói móc người khác.”
Trái tim Hứa Đào Nhi đập thình thịch. Chợt để ý khi tất cả mọi người đều gọi cô là cô Hứa hoặc Đào Nhi thì anh và Hàn An Nhiên như trùng hợp mà gọi cô là cô Đào… Đó có phải là sự đặc biệt dành cho riêng cô không?
Hứa Đào Nhi cảm giác không khí giữa hai người đang dần nóng lên, hai má cô cũng không vừa mà nóng râm ran. Cô chữa cháy tình thế bằng cách gượng cười ‘hihi’ sau đó nói:
“Đâu có, Đào Nhi thích nói đùa ấy mà, anh đừng để ý.”
“Thế à?”
Anh cố ý hỏi ngược lại cô nhằm trêu chọc:
“Tôi cũng có để ý gì đâu. Cũng thích đùa với cô thôi ấy mà.”
“Thôi thôi…”
Hứa Đào Nhi vội né tránh:
“Anh như thế thật khiến tôi cảm thấy lo lắng, chúng ta tốt nhất nên dừng trò đùa này ở đây thôi.”
Ánh mắt anh thấp thoáng ý cười nhẹ khi thấy thái độ muốn tránh như tránh tà của cô:
“Được rồi, nghe theo cô vậy.”
…
Có người từng ví khu đô thị Hoàng Thành Mường Thanh giống như một thành phố thu nhỏ, bởi nơi đây chỉ cần có nhu cầu thì bất kể là thứ gì thì Hoàng Thành Mường Thanh đều có thể cung cấp, tất nhiên không bao gồm đồ vi phạm pháp luật.
Hoàng Thành Mường Thanh rất rộng, Hứa Đào Nhi chưa từng đi tham quan hết, cho nên chỉ nghe qua và xem trên báo đài rằng nơi đây nhà ở đều chia thành các cấp. Trong đó, dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh đứng đầu là cấp đặc biệt và chỉ có một căn duy nhất dành cho người của Hàn gia.
Tiếp đến các cấp A, B, C… tương đương như phân khu, khu A, khu B, khu C… chất lượng càng là cấp đầu thì tiện ích càng hiện đại cao cấp hơn. Lúc này, Hàn Thần đưa mẹ con cô vào thẳng khu VIP là khu A.
Cho đến khi xe dừng lại, phải xuống xe thì Hàn Thần mới buông tay cô ra. Anh ôm con trai giúp cho cô. Sau khi xuống xe, Hứa Đào Nhi nhìn quanh một vòng, không ngừng cảm thán nơi này có thiết kế thật đẹp. Nhìn bảng gỗ thiết kế hình mũi tên ngay bên trên hòm thư có ghi ký hiệu A1-0012, cô chỉ vào đó rồi hỏi anh:
“Đây là ký hiệu biệt thự sao?”
Hàn Thần gật đầu, giải thích cho cô. Các căn ban đầu đa phần đều có thiết kế giống nhau, nếu không đánh số nhà thì chỉ e vào nhầm nhà khác mà không biết. Ngoài ra đánh biển như vậy cũng thuận tiện cho việc chủ hộ có sở thích đặt hàng online, hàng được giao tới bên ngoài cổng chính khu đô thị, sau đấy hằng ngày sẽ có đội ngũ shipper chuyên dụng lấy hàng và giao tới các căn.
Hứa Đào Nhi cảm thán:
“Thật tiện lợi.”
Hàn Thần mở khóa điện tử ở cổng căn biệt thự. Ý cười nhàn nhạt, nửa đùa nửa thật nói với cô:
“Thế nên cô Đào cũng nên cân nhắc mua một căn ở đây đi.”
Hứa Đào Nhi bật cười nhẹ:
“Đào Nhi không ngờ Hàn thiếu cũng có sở thích làm sale bất động sản đấy nha!”
Cánh cổng lớn tự động mở sang hai bên, anh nghiêng người ra hiệu cho cô vào trước. Hứa Đào Nhi đi trước vào trong, nghe anh đằng sau nói:
“Cô là khách hàng đặc biệt, cho nên nếu cô cân nhắc mua, tôi sẽ để nửa giá thôi.”
“Haha, anh nói có thật không thế?”
Để nửa giá thì cô có lời quá rồi, nhưng cô không dám chắc là anh nói thật hay chỉ đùa cô thôi.
“Tôi nói thật.”
Hàn Thần là có tâm tư riêng nên mới mời chào cô tới đây ở, chứ nào có đùa. Dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh cách đây rất gần, như thế anh cũng có nhiều lý do để qua lại hơn.
“Trong khu này còn có mấy căn trống thuộc sở hữu của tôi, không giao bán ra ngoài. Hôm nào cô có hứng, cứ nói với tôi, tôi có thể dẫn cô đi tham quan một chút.”