Cho dù Angus dùng hết tất cả các biện pháp mà cậu ta nghĩ ra được, ví dụ như: Lặn lộn chơi xấu, nghiêm mặt uy hϊếp, dùng cái chết bức bách... Nhưng rất hiển nhiên, cậu ta thất bại. Từ đầu tới cuối, Heller đều chỉ chuyên tâm lái phi thuyền, ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không liếc Angus đang lăn lộn trên sàn lấy một cái. Ánh mắt Lục Diêu thì vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, Angus lăn lộn mệt rồi, đứng dậy sửa sang lại quần áo. Cậu ta rất bất mãn! Cậu ta ra sức diễn xuất như vậy, hai con người trên phi thuyền sao chẳng quan tâm tới cậu ta chút nào chứ!
Cậu ta nghiêng người về phía Lục Diêu, nắm lấy cánh tay y, lắc lắc lấy lòng, "Tôi trở về chắc chắn sẽ bị phạt quỳ bàn chông. Lục Diêu tốt ơi, cậu nhẫn tâm nhìn người lương thiện đáng yêu yếu đuối như tôi bị ngược đãi sao? Cậu hãy nói với chú Heller, nói chúng ta sẽ cùng đến trường đi nào."
Lục Diêu thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Angus, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp vô hại. Nụ cười này khiến Angus cảm thấy cực kỳ quen thuộc, đây không phải nụ cười nham hiểm mang tính tiêu chí của chú Heller cả ngày treo trên mặt sao.
"Cậu cho rằng lời tôi nói sẽ có tác dụng à?" Lục Diêu hỏi ngược lại một câu.
Angus ừm lúc lâu, mới ấp úng trả lời: "Có thể... ừm... chắc là... có tác dụng."
"Không phải trong lòng cậu có đáp án rồi sao?"
Angus tất nhiên biết Heller làm việc quả quyết và sự phục tùng tuyệt đối với cha mình. Cậu chỉ là không cam lòng thôi, cho nên mới bày ra sự chống cự vô nghĩa này.
Angus ủ rũ cúi đầu ngồi bên cạnh Lục Diêu, nửa người trên đều nằm bò trên cái bàn phía trước, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Phi thuyền lái vào quận Hoàn Phong, quận Hoàng Phong là một trong những khu vực có cảnh giới nghiêm ngặt nhất ở chủ tinh, bởi vì sống ở nơi này đều là quan lớn chính khách. Phi thuyền vẫn tiếp tục bay về phía trước, từ rìa ngoài quận Hoàn Phong bay vào khu vực trung tâm. Cuối cùng, phi thuyền chậm rãi hạ xuống trước một tòa kiến trúc kiểu lâm viên màu trắng. Sau đó phi thuyền dừng ở khu đáp phi thuyền nằm chính giữa bãi cỏ.
"Tới rồi, tiểu thiếu gia có thể xuống rồi." Heller quay đầu nói với Angus, nhưng ông không tháo dây an toàn, không có vẻ như là muốn xuống phi thuyền.
Quả nhiên câu tiếp theo của Heller chính là: "Bây giờ tôi sẽ đưa cậu Lục Diêu đến trường."
"Không cần!" Angus gào thảm thiết. Cậu ta còn đang định mời Lục Diêu vào nhà của mình đó. Có mặt người ngoài, cha cậu ta sẽ không phạt cậu ta quá ác. Heller nhất định biết suy nghĩ của cậu, cho nên mới cố ý làm vậy!
"Tôi đã gửi tin nhắn cho lão gia trước lúc dừng phi thuyền, đoán chắc bây giờ lão gia đã ở phòng sách chờ cậu rồi." Heller mỉm cười bổ sung một câu.
"Xem như chú lợi hại!" Angus sau khi nghe được câu này, trừng Heller một cái, sau đó vội vàng nhảy xuống phi thuyền, vội vàng xông về phía cửa. Angus nếu không thể trong vòng 10 phút đến phòng sách, trừng phạt sẽ nghiêm trọng hơn.
"Cậu Lục Diêu, để cậu chê cười rồi." Heller lễ phép nói, "Tiểu thiếu gia lúc nào cũng bướng bỉnh."
"Không đâu, Angus rất tốt." Lục Diêu mỉm cười nói.
"Vậy bây giờ tôi sẽ đưa cậu đến trường."
"Cảm ơn."
Phi thuyền bay rất nhanh, nhưng rất ổn định. Chẳng mấy chốc, phi thuyền dừng ở khu đáp riêng của học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang. Sau khi lễ phép nói tiếng cảm ơn, Lục Diêu xuống phi thuyền, đi về phía cửa lớn học viện.
Học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang lúc này, học sinh cấp cao đã khai giảng được 3 ngày rồi, cách tân sinh chính thức nhập học còn 5 ngày. Lúc này, đã có tân sinh lục tục tới học viện báo danh. Cho nên ở cửa học viện có thể nhìn thấy không ít tân sinh kéo theo hành lý. Chỗ cửa lớn còn có học sinh cấp cao tới đón người mới.
Lục Diêu bước vào cửa lớn, một nam sinh mặc đồng phục đi về phía y.
Đồng phục của học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang chẳng khác mấy với đồng phục của bộ đội, nói một cách chính xác là bản đơn giản hóa của quân phục, thiếu đi quân hàm biểu thị cấp bậc. Ở phía trên bên trái áo là đồ án bụi gai hình tròn màu vàng kim, đây là huy hiệu trường của học viện, cũng có nguồn gốc từ huy hiệu của quân bộ.
"Chào cậu, cậu là tân sinh tới báo danh đúng không?" Nam sinh này hỏi.
"Đúng vậy."
"Vậy hãy quét thẻ ID thân phận." Nam sinh này vươn tay phải ra, tay phải của anh ta cầm máy quét xác nhận.
Sau khi Lục Diêu quét thẻ ID thân phận của mình xong, Baker nhìn tin tức xác nhận trên màn hình máy quét. Lúc anh ta nhìn thấy cái tên trên màn hình, vẻ mặt có hơi kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng được anh ta khống chế tốt.
Cũng không trách anh ta kinh ngạc, nguyên nhân là mấy ngày nay, Lục Diêu bởi vì có liên quan tới Iuga nên tên tuổi đang cực hot. Cùng nổi danh với cái tên của Lục Diêu còn có tư chất phế vật của cậu ta.
Tuy trong lòng đang nghi ngờ với loại tư chất này của Lục Diêu sao lại có thể vào được học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang, nhưng Baker dù sao cũng là thành viên nòng cốt của hội học sinh, cho nên trong lòng hiện giờ đang kinh ngạc, anh ta vẫn nở nụ cười nói: "Chào cậu, đàn em Lục Diêu. Tôi tên là Baker, là học sinh năm ba hệ cơ giáp. Tôi dẫn cậu tới ký túc xá của tân sinh nhé."
Lục Diêu cười ngại ngùng, giống hệt một thiếu niên 16 tuổi lúc đối mặt với người lạ, "Cảm ơn đàn anh."
Baker nhìn Lục Diêu, luôn cảm thấy Lục Diêu trước mặt không giống với Lục Diêu trên hình chiếu tinh võng, nhưng rõ ràng cùng một khuôn mặt mà.
Baker dẫn Lục Diêu đi về phía khu sinh hoạt, vừa đi vừa giới thiệu tình huống đại khái của học viện cho Lục Diêu, "Nếu gặp khó khăn gì cậu có thể tìm tôi."
"Cảm ơn đàn anh."
Ký túc xá của học viện có ba loại, ký túc xá mà học sinh bình thường ở đều là phòng 4 người, thiết bị đầy đủ. Nếu ngại phòng 4 người quá nhiều, còn có phòng 2 người. Chi phí của phòng 2 người gấp đôi phòng 4 người. Loại thứ ba là phòng một mình một người chuẩn bị riêng cho học sinh quyền quý, trang thiết bị hạng nhất.
Phòng của Lục Diêu là phòng 4 người bình thường. Baker dẫn Lục Diêu đến cửa phòng ký túc xá của y, sau đó nói với Lục Diêu: "Đàn em Lục Diêu, đây là ký túc xá của cậu. Nếu còn thắc mắc chuyện gì, cậu có thể gọi vào quang não của tôi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đón học sinh khác đây."
Lục Diêu gật đầu, nói: "Cảm ơn đàn anh, anh đi làm việc của mình đi, em làm quen ký túc xá chút xíu."
"Được, tạm biệt nhé."
"Tạm biệt."
Thấy Baker rời đi, Lục Diêu dùng thẻ ID thân phận quét mở cửa phòng ký túc xá. Lục Diêu vào phòng, phát hiện điều kiện của ký túc xá cũng không tệ. Phòng khách phòng ăn và phòng vệ sinh đều dùng chung, phòng của 4 người là phòng riêng. Phòng của mỗi người đều đã dán sẵn tên, nếu muốn vào phòng, chỉ cần quét thẻ ID thân phận là được, tính riêng tư khá tốt, Lục Diêu thấy khá hài lòng.
Lục Diêu quét thẻ vào phòng của mình. Trong phòng ngoại trừ giường, bàn sách, tủ và khoang đăng nhập tinh võng, còn có một người máy gia dụng chưa khởi động, để tiện cho chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của học sinh. Lục Diêu xem hướng dẫn sử dụng người máy đặt trên bàn, phát hiện trình tự khởi động người máy gia dụng chính là số thẻ ID thân phận của học sinh.
Lục Diêu không định khởi động người máy gia dụng. Trước đây lúc y còn là Isis, y đã không có thói quen sử dụng người máy gia dụng. Lúc ở quân bộ, cuộc sống hàng ngày của y cơ bản đều tự mình xử lý. Lúc ở trong phủ của mình, y có quản gia xử lý tất cả thay y.
Sử dụng người máy gia dụng đúng là rất tiện, đặc biệt là người máy gia dụng có trí năng cao cấp. Nhưng trình tự bên trong của người máy có thể bị hack, tuy người máy càng cao cấp càng khó hack, nhưng y vẫn cho rằng người máy không an toàn. Cho nên phương diện cuộc sống hàng ngày của Isis hoàn toàn không dùng đến người máy.
Mà bây giờ, Lục Diêu tất nhiên cũng sẽ không dùng loại người máy gia dụng sơ cấp mà y thấy rằng trình tự của nó cực kỳ dễ bị hack này. Y còn chưa muốn bị người khác phát hiện bí mật của mình đâu. Cho nên Lục Diêu đặt người máy gia dụng chưa khởi động này vào hộc tủ cuối cùng.
Thu dọn phòng sơ qua một lượt, để quần áo trong valy vào tủ xong, Lục Diêu đăng nhập tinh võng.
Tiến vào khu tin tức, trong đống baner trôi nổi chi chít y nhìn thấy tên của mình: Iuga khóc lóc kể lể, không được Lục Diêu tha thứ thì sẽ không kết hôn với Elmo.
Lúc Lục Diêu nhìn thấy dựt tít tin tức này, y không nhịn được bật cười ra tiếng. Tin tức này thật sự khiến y cạn lời, y thấy đây chính là một câu nói nhảm. Nếu y không hủy hôn với Elmo, Iuga dù muốn kết hôn với Elmo cũng không được.
Bởi vì hôn ước của Lục Diêu và Elmo đã từng được công chứng, nhất định phải hai bên cùng đồng ý mới có thể hủy bỏ hôn ước. Nếu không hủy bỏ hôn ước, song phương dù là bên nào cũng không thể kết hôn với người khác được, bởi vì không thể lấy được giấy kết hôn. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân tại sao gia tộc Locke muốn Lục Diêu chủ động hủy bỏ hôn ước.
Lục Diêu chạm vào banner, y lập tức bị cuốn vào bên trong tin tức.
Đây là buổi họp báo công bố đóng máy bộ phim điện ảnh mới nhất của Iuga. Iuga đang trả lời vấn đề của phóng viên.
Đột nhiên một phóng viên xông lên trước, hỏi: "Iuga, bây giờ tình cảm của anh và Thượng tá Elmo sâu đậm. Xin hỏi, anh có tính kết hôn với Thượng tá Elmo không?"
Iuga nghe được vấn đề này thì nụ cười trên mặt phai nhạt hẵn đi. Dù gã vẫn đang cười, người khác cũng có thể cảm giác rõ được trong nụ cười của gã mang theo chút đau buồn. Con mắt trong suốt của gã bao phủ một tầng hơi nước mỏng manh, "Tuy tôi và Elmo yêu nhau thật lòng, tôi cho rằng Elmo là toàn bộ của tôi, tôi không thể không có Elmo được. Nhưng tôi và Elmo ở cùng nhau đã tổn thương tới Lục Diêu. Tuy Elmo và Lục Diêu không hề quen biết nhau, nhưng Lục Diêu bây giờ bởi vì vấn đề về tư chất hình như đã bị gia tộc vứt bỏ, nếu không có Elmo, tình cảnh sẽ trở nên cực kỳ đáng thương. Elmo chính là cọng rơm cứu mạng của cậu ấy."
Iuga gạt nước mắt, nhẹ giọng nói: "Chuyện này khiến tôi cảm thấy mình thật tàn nhẫn, bởi vì tôi và Elmo yêu nhau, Elmo không muốn cưới cậu ấy. Nếu Elmo không cưới cậu ấy, cậu ấy sẽ không còn gì nữa. Nhưng Elmo cũng là toàn bộ của tôi, trước đây tôi đã từng thử chia tay với Elmo. Sau khi chia tay thì đổ bệnh không dậy nổi, Elmo không cho phép tôi tùy hứng nữa, còn nói nếu tôi thật sự chia tay với anh ấy, anh ấy cũng sẽ không cưới người khác."
Khóe mắt Iuga ửng đỏ, dáng vẻ tội nghiệp như một con nai con khiến người yêu thương, "Tôi thấy mình thật ích kỷ, nhưng tôi không thể không có Elmo được. Elmo cũng không muốn cưới người khác. Tôi nghĩ, dù có cưỡng ép Elmo và Lục Diêu ở bên nhau, bọn họ sau cùng vẫn không có kết quả gì, cuối cùng sẽ trở thành nổi đau của ba người. Nhưng tôi vẫn thấy rất có lỗi với Lục Diêu, cậu ấy cũng không có tội gì. Tuy tôi đã thử liên lạc với Lục Diêu, nhưng Lục Diêu đang giận tôi, vẫn luôn từ chối yêu cầu nói chuyện với tôi. Cho nên, nếu Lục Diêu không tha thứ cho tôi, tôi sẽ không kết hôn với Elmo." Nói xong, Iuga cúi gập người, khóc không thành tiếng.