Chương 8

Edit: Hạ Hà Truy Nguyệt

“Được rồi, tạm nghỉ một chút.” Ellen vỗ vỗ tay, Trần Ninh Nhạc lập tức đem khăn lông đưa lên.

“Cảm ơn.” Mộ Tử Mặc thở phì phò từng ngụm từng ngụm.

So với khi ở bên trong hệ thống có thể vừa tập vừa xem video để gây mất tập trung, kèm theo nhạc hoặc truyện cười gì đó, việc huấn luyện phục hồi trong đời thực thật sự khó khăn hơn nhiều, mặc dù cường độ như nhau.

Huấn luyện khang phục gì đó, thật sự khiến người ta tích lũy vô số cảm xúc tiêu cực.

Mộ Tử Mặc lau đi nước mắt sinh lý, nỗ lực trấn an những cảm xúc tiêu cực trong lòng.

Vừa mới bắt đầu huấn luyện phục hồi một tháng, đây là thời điểm dễ khiến người ta nản lòng nhất, nhất định phải cố gắng vượt qua.

“Rất đau sao?” Trần Ninh Nhạc cau mày, chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, đều cảm thấy đây là một việc vô cùng khô khan và nhàm chán, người thực hiện không phải sẽ càng khó chịu sao?

Mộ Tử Mặc nở nụ cười: “Không có việc gì.”

Đây là lời thật lòng, cậu đối với đau đớn đã có chút thói quen.

“Nhóc con, rất có nghị lực.” Ellen đối với Mộ Tử Mặc giơ lên ngón tay cái, “Hôm nay đã có kết quả kiểm tra, chân cậu khôi phục rất tốt, so với người bệnh bình thường khôi phục nhanh hơn rất nhiều. Người Hoa quốc các cậu thật sự rất nỗ lực.”

“Cảm ơn.” Mộ Tử Mặc uống một ngụm nước, cậu ở trong không gian hệ thống cũng nỗ lực rất nhiều.

Có nước thuốc mà không gian hệ thống cung cấp, cường độ luyện tập này đối với thân thể cũng không tính là gánh nặng.

Trải qua huấn luyện mệt nhọc, lại uống nước thuốc, tố chất thân thể cũng tốt lên không ít.

Chờ chân tốt lên một chút, nói không chừng cậu có thể trở thành vận động viên đâu. Mộ Tử Mặc âm thầm nói giỡn.

[Kiểm tra đo lường được ký chủ thay đổi ý nguyện, có hay không chuyển mục tiêu từ giới giải trí thành thể dục?]

“Không cần! Ta nói giỡn!” Mộ Tử Mặc -_-||| hắc tuyến chảy dài.

Sau khi nhận được đáp án, hệ thống không lên tiếng nữa. Mộ Tử Mặc thoáng có chút buồn bực. Hệ thống này như thế nào lại đột nhiên xuất hiện, còn may cậu đã tập thành thói quen với âm thanh hệ thống, nếu không nhất định sẽ bị dọa cho nhảy dựng.

Trước mắt người khác lộ ra biểu tình lúc kinh lúc rống, thật giống như bệnh nhân tâm thần.

“Nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó lại tiếp tục huấn luyện bài tập tiếp theo.” Ellen ý bảo hộ sĩ đẩy Mộ Tử Mặc ra ngoài đi dạo, dùng phong cảnh thiên nhiên chải vuốt lại tâm thần, “Miệng vết thương của cậu khôi phục rất tốt, ngày mai có thể bắt đầu huấn luyện đi lại. Huấn luyện đi lại so với trước đó sẽ vất vả hơn rất nhiều, phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

“Được.” Mộ Tử Mặc gật đầu. Trong không gian hệ thống, hẳn là cũng sắp huấn luyện đi lại đi?

“Em đẩy anh đi tản bộ.” Trần Ninh Nhạc vẫn đoạt công việc của hộ sĩ như cũ, vội nói.

--

Tâm trạng của Mộ Tử Mặc hiện tại vẫn rất tốt. Tuy nói trong lòng chất chứa nhiều mặt trái cảm xúc, táo bạo, uể oải, tưởng từ bỏ, nhưng có Trần Ninh Nhạc ở bên cạnh cổ vũ, đi vào hệ thống không gian sẽ có người que diêm giám sát, còn có các loại trò chơi linh tinh như trò chơi xạ kích để kí©h thí©ɧ huấn luyện…

Hắn cư nhiên ở trong hệ thống tìm được game thực tế ảo, có thể ngồi dậy cầm súng để bắn, còn có thể cầm ma trượng phóng ra ma pháp, cầm cung bắn tên… Nghe nói chờ sau khi không gian hệ thống thăng cấp sẽ có vô số công năng phụ trợ lớn hơn được mở ra.

Tỷ như nếu cậu tuyển được kịch bản tốt, không gian hệ thống sẽ có thể mô phỏng ra cảnh tượng thực tế ảo, làm chính mình có thể đi vào sắm vai.

Ân, nếu sắm vai không tốt, như vậy liền sẽ bị người trong thế giới ảo coi như yêu quái linh tinh mà thiêu chết (??).

Đương nhiên, ca hát cũng sẽ có công năng phụ trợ chuyên chức, tỷ như hệ thống bắt chước buổi biểu diễn gì đó.

Mộ Tử Mặc thực chờ mong hệ thống hoàn toàn mở ra, như vậy cuộc sống của cậu mới càng thêm thú vị.

--

“Anh, anh có muốn thứ gì không?” Sau khi Mộ Tử Mặc bắt đầu huấn luyện đi lại, Trần Ninh Nhạc liền càng thêm bội phục người anh trai này.

Hoặc là nói, cậu ta đem ấn tượng về Mộ Tử Mặc, từ hình tượng giả thuyết mà mẹ cậu ta vẽ ra dần dần trở nên đầy đặn lên.

Trong thực tế Mộ Tử Mặc tất nhiên sẽ không thập toàn thập mỹ, nhưng chỉ nhìn Mộ Tử Mặc cắn răng để tiến hành huấn luyện khang phục, mỗi bước dẫm lên mặt đất, trên đầu lại đổ thêm một đợt mồ hôi lạnh. Trong cảm nhận của Trần Ninh Nhạc, Mộ Tử Mặc là người vô cùng nghị lực và cứng cỏi.

Cái này có thể gọi là lan tỏa năng lượng tích cực.

Trần Ninh Nhạc mỗi ngày đều sẽ cùng Tiền Mẫn Nghi gọi video. Khi nhắc tới quá trình khang phục của Mộ Tử Mặc, Tiền Mẫn Nghi yêu cầu Trần Ninh Nhạc phải quay chụp cả quá trình này cho bà.

“Có việc làm con sẽ không cảm thấy nhàm chán, về sau lấy ra xem, cũng có thể để làm kỷ niệm.” Tiền Mẫn Nghi nói.

Sau khi Trần Ninh Nhạc hỏi ý kiến Mộ Tử Mặc, Mộ Tử Mặc cười nói: “Cũng được, nhớ copy cho anh một phần. Về sau mỗi khi gặp phải khó khăn, chỉ cần xem lại video này, liền có thể có thêm hy vọng và dũng khí.”

Về sau cũng sẽ không có chuyện gì khó khăn hơn so với việc này đi?

Trần Ninh Nhạc vội vàng nhờ người mua một cái máy quay cao cấp nhất bấy giờ. Số tiền bỏ ra khiến lần đầu tiên Mộ Tử Mặc cảm nhận được, đứa nhóc này xác thật là một thổ hào.

Hắc, bình thường thật sự nhìn không ra.

Mà có Trần Ninh Nhạc ở một bên quay chụp, Mộ Tử Mặc lại nhiệt tình thêm một chút. Tuy rằng việc bị quay lại khung cảnh vừa đi vừa khóc rất mất mặt, nhưng tốt xấu gì cũng là khung cảnh cậu đang cố gắng nỗ lực hết mình.

Bên trong không gian hệ thống cũng có không ít ‘đồ chơi’ mới.

Vì muốn làm Mộ Tử Mặc nỗ lực đi về phía trước, không bị mệt mỏi và đau đớn đánh bại, hệ thống chuyên môn bắt chước các loại cảnh tượng.

Tỷ như Mộ Tử Mặc đang bước lên ‘thang trời’, mà những bậc thang phía sau sẽ không ngừng sụp đổ, nếu không di chuyển nhanh, Mộ Tử Mặc sẽ bị rơi xuống – Mộ Tử Mặc cảm thấy chính mình không bao giờ sợ độ cao nữa.

Lại tỷ như Mộ Tử Mặc chống nạng đi về phía trước, phía sau sẽ có một đàn chuột hoặc rắn rết đi theo linh tinh – Mộ Tử Mặc cảm thấy cho dù không thể tay không bóp chết chuột, nhưng sau này cũng sẽ không sợ chúng.

Trừ bỏ những cái này, đi theo phía sau cậu có thể là một con sư tử hay hổ đang há to miệng muốn liếʍ cậu, hoặc là dung nham núi lửa, nếu không sẽ là xấu nam xấu nữ ghê tởm đến cực điểm đuổi theo….

Chỉ có thứ mà Mộ Tử Mặc không tưởng tượng ra được, không có gì mà hệ thống không thể làm ra.

Nếu trong thời gian quy định mà không hoàn thành số bước đã đặt ra, Mộ Tử Mặc sẽ phải chịu những thứ quái dị kia dày vò, – mặc dù những thứ này chỉ là ảo giác nhưng cũng đủ khiến Mộ Tử Mặc không dám không đi.

Cái gì mệt mỏi cái gì đau đớn, ở trước mặt sợ hãi cùng chán ghét, tất thảy đều sẽ tan thành mây khói.

Dưới sự áp bức của hệ thống, huấn luyện đi lại trong hiện thực thật sự là vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng.

Cũng vì vậy mà khi tiến hành huấn luyện ở hiện thực, cảm xúc tiêu cực của Mộ Tử Mặc cũng càng ngày càng ít.

Biểu tình trên mặt của cậu cũng từ khổ đại cừu thâm trở thành bình thản hơn, còn có thể cười đùa nói giỡn với Ellen, hoặc sẽ cùng với Trần Minh Nhạc đang quay video nói chuyện phiếm.

Ellen kỳ thật cũng đã ba mươi mấy tuổi, làm việc ở khoa chấn thương chỉnh hình đã nhiều năm, gặp qua vô số bệnh nhân, nhưng người bị thương đến tình trạng này mà vẫn có tâm thái cứng cỏi như cậu thì đây vẫn là lần đầu hắn thấy.

Cho dù sức chịu đựng cao, nhưng biểu tình cũng không thể nhu hòa được như vậy, tựa hồ đối với huấn luyện vô cùng đau đớn và khô khan này, đối với một đứa trẻ chỉ mới mười lăm tuổi như cậu cũng không phải vấn đề lớn.

Ellen không nhịn được mà kính nể Mộ Tử Mặc, đối với phương án khang phục cũng càng thêm coi trọng.

Tuy nói mỗi một bác sĩ đều phải đối với bệnh nhân của mình tận chức tận trách. Nhưng nhìn Mộ Tử Mặc, hắn không nhịn được mà muốn cậu có thể khôi phục càng tốt hơn.

Bằng không hắn thật sự phải xin lỗi sự cố gắng và nỗ lực của cậu bé này.

Lúc này, hắn đột nhiên nhớ tới yêu cầu của bạn tốt. Nếu là MỘ Tử Mặc, nói không chừng có thể cung cấp cho bạn tốt một ít linh cảm đi? Bất quá việc này cũng phải nói trước với đương sự một câu.

Một lần nữa đến thời gian nghỉ ngơi, Ellen như cũ khích lệ Mộ Tử Mặc một phen, sau đó nói: “Mộ, tôi có một người bạn là diễn viên, hắn gần đây muốn nhận một vai diễn bệnh nhân sau khi bị thương nặng, nhân vật kia trải qua quá trình huấn luyện phục hồi, một lần nữa trở lại sân thi đấu làm một vận động viên. Chỉ là hắn không tìm thấy linh cảm để diễn. Nếu có thể, cậu có thể để hắn bàng quan quá trình trị liệu khang phục của cậu hay không?”

Ellen nghĩ nghĩ, lại nói: “Tôi đã thấy rất nhiều người bệnh, nhưng tinh thần và nghị lực của cậu làm tôi kinh ngạc rất nhiều. Tôi nghĩ nếu hắn có thể nhìn thấy cậu, như vậy hắn có thể diễn tốt được vai diễn kia.”

Mộ Tử Mặc chớp chớp mắt, bạn của bác sĩ Hank, địa vị nhất định không thấp đi? Nếu sau này cậu muốn tiến vào giới giải trí, vậy hiện tại nhận thức thêm một diễn viên có địa vị trong giới, cũng coi như là một chuyện vui ngoài ý muốn đi?

“Chỉ cần bảo đảm an toàn cho tôi, tất nhiên là có thể.” Mộ Tử Mặc trả lời.

Ellen gật đầu: “Đương nhiên, hắn rất cẩn thận, sinh hoạt cá nhân cũng chưa bao giờ lộ ra với giới truyền thông.”

“Diễn viên nào?” Trần Ninh Nhạc tắt máy quay, hiếu kỳ hỏi: “Bạn bè của bác sĩ Hank, mẹ của tôi cũng nhận thức sao?”

“Hẳn là có nhận thức đi? Đã từng hợp tác với nhau.” Ellen giới thiệu: “Chính là người nhận giải người mới tốt nhất trong giải Kim Mai – Lâm Tần.”

“Phốc…” Mộ Tử Mặc đem nước muối trong miệng phun ra, phun đến trên mặt Trần Ninh Nhạc.

Trần Ninh Nhạc đáng thương hề hề nhìn Mộ Tử Mặc, giống như con gà rớt vào nồi canh.

“Xin, xin lỗi…” Mộ Tử Mặc luống cuống tay chân xin lỗi.

“Anh rất ngạc nhiên sao?” Trần Ninh Nhạc tiếp nhận khăn lông xoa tóc, lẩm bẩm nói: “Chẳng qua chỉ là người nhận giải người mới xuất sắc nhất của giải Kim Mai, anh vì sao phải kích động như vậy?”

“Anh chỉ bị sặc thôi, không phải kích động.” Mộ Tử Mặc vội vàng phủ nhận.

Không kích động mới là lạ! Đời này cư nhiên có thể nhận thức Lâm Tần sớm hơn, cậu sao có thể không kích động!

Mộ Tử Mặc ôm trái tim đập bùm bùm như sắp nhảy ra khỏi ngực, cậu đang suy xét muốn hay không cự tuyệt.

Bộ dáng chính mình hiện tại ngay cả đi đường cũng khó khăn, làm sao có thể không biết xấu hổ mà xuất hiện trước mặt Lâm Tần?

Đã nói đời này nhất định phải thay hình đổi dạng trở thành nam thần, sau đó mới đường đường chính chính cùng Lâm Tần trở thành bạn tốt đâu! Hiện tại ở thời điểm chính mình đang chật vật nhất đi gặp Lâm tần, còn có thể tốt sao?

Mộ Tử Mặc nhìn Ellen đang vui vẻ gọi điện thoại cho Lâm Tần, lời cự tuyệt ở cổ họng trượt qua một vòng, cuối cùng nuốt xuống.

##Lập tức liền có thể nhìn được nam thần của chính mình, nhưng hiện tại ta lại thực chật vật thực nghèo túng một chút dũng khí để trở thành bạn với nam thần cũng không nhấc lên được phải làm sao bây giờ? Việc cấp bách – online chờ!#