Chương 4

Edit+beta: Hạ

Nhạc Lạc Thần quả thực đã gả chồng, chính là gả cho Trần Phi Nhiên, hơn nữa còn có một đứa con chưa tròn một tuổi.

Hai người bọn họ cũng đã sớm rời khỏi nông thôn, ở huyện thành nhỏ bắt đầu sinh hoạt. Tuy rằng không có hộ khẩu, cuộc sống có chút khó khăn nhưng hai người vẫn có thể nương tựa nhau mà sống.

Sau đó, cả hai cùng nhau lãnh chứng, hoàn thành thủ tục kết hôn. Vào thời điểm đó, việc quản lý hôn nhân vẫn còn khá lỏng lẻo, có giấy phép tạm trú là có thể lãnh chứng. Việc lưu trữ thông tin cũng không quá phát triển, không có máy tính hay internet cho nên thông tin cũng không lưu truyền cả nước.

Việc lưu trữ hồ sơ trên kho dữ liệu quốc gia chỉ mới diễn ra vài năm sau đó.

Càng trùng hợp hơn chính là, huyện thành nhỏ này nằm ở ven sông Dương Tử, hàng nắm đều gặp phải lũ lụt. Hai người kết hôn không được bao lâu, cục nội vụ bị ngập lụt, tất cả các loại hồ sơ hầu như đều bị ngâm trong nước.

Từ một gia đình quan chức quyền cao chức trọng hiện tại chỉ có thể làm công ở huyện thành nhỏ, điều này khiến Trần Phi Nhiên cảm thấy không thoải mái.

Ông ta ở trong huyện làm lái xe đường dài, đường đường là một người có học vấn cao thế nhưng lại chỉ có thể sống tạm bằng nghề lái xe, Trần Phi Nhiên rất không cảm lòng. Trong một lần chạy xe khách, ông ta nghe được các hành khách trong xe nhắc đến Trần gia ở Bắc Kinh, biết được Trần gia hiện tại đã bình an vô sự, Nhạc gia không còn một ai, đường huynh của ông ta hiện tại cũng có một chức quan nhỏ trong chính phủ.

Tâm tư của Trần Phi Nhiên có chút lung lay, ông ta liền trở về Bắc Kinh thăm dò.

Thời điểm rời đi, Trần Phi Nhiên không nói với Nhạc Lạc Thần, không phải ông có ý định bỏ vợ bỏ con, khi đó ông ta vẫn còn lương tâm. Vì sợ tin tức của cha mẹ vợ đã mất sẽ ảnh hưởng đến vợ mình cho nên ông ta âm thầm rời đi, nghĩ bụng nếu mọi chuyện ở đế đô ổn định sẽ quay về đón vợ cùng trở về, để hai người họ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Mà việc hai người tự ý kết hôn mà không hỏi ý kiến ba mẹ, Trần Phi Nhiên cũng không quá quan tâm. Hai người họ vốn là thanh mai trúc mã, cảm tình khắc sâu, hai gia đình đã sớm có ý định kết thân, bằng không cũng sẽ không đem hai người bọn họ đưa đến cùng một chỗ. Hiện tại Nhạc gia suy tàn, thế nhưng tình nghĩa vẫn còn, Trần gia cũng sẽ không đối với vợ hắn ghét bỏ.

Chỉ là sau đó, người Trần Phi Nhiên gặp đầu tiên lại là anh họ của ông ta, anh họ ông ta nói đùa, nói anh ta thiếu Tiền gia một ân tình lớn, cha mẹ Tiền cũng nói nếu Trần Phi Nhiên chưa kết hôn, vậy thì có thể làm con rể của họ.

Anh họ ông ta còn nói, Tiền gia hiện tại phát triển không tồi, đặc biệt trong giới kinh doanh, con gái Tiền gia là người đặc biệt có tài, hiện tại đã bắt đàu quản lý công ty của gia đình.

Trần Phi Nhiên suy nghĩ đến những lợi ích ông ta có thể đạt được khi kết hôn với con gái Tiền gia, ma xui quỷ khiến mà đáp ứng cọc hôn sự này.

Sau khi kết hôn ông ta có chút đứng ngồi không yên, nhưng không tìm thấy Nhạc Lạc Thần, ông ta tự lừa mình dối người rồi bỏ xuống việc này. Sau này không biết Nhạc Lạc Thần là thực sự qua đời hay đã gặp phải chuyện gì, nàng cư nhiên cũng không tìm đến đế đô, Trần Phi Nhiên đương nhiên càng yên tâm thoải mái mà kết hôn sinh con.

Đến sau cùng, phòng trong hồng kỳ không ngã, ngoài phòng cờ màu bay bay*.

*Phòng trong hồng kỳ không ngã, ngoài phòng cờ màu bay bay: Ẩn dụ cho việc bên ngoài có tình nhân, trong nhà vợ chồng vẫn hòa thuận.

Mộ Tử Mặc biết những việc này, những việc này đều được cậu điều tra sau khi cậu trưởng thành. Khi đó cậu đã đem Trần Phi Nhiên liệt vào loại cặn bã cha - sự thật chứng minh hắn chính là một tên cặn bã của xã hội. Kiếp trước, sau trận tai nạn xe cộ này, dưới sự xúi giục của những "kẻ có tâm" cũng như những "kinh nghiệm" đọc được trong tiểu thuyết, Mộ Tử Mặc tự bổ não thành Tiền Mẫn Nghi không muốn cậu trở về tranh đoạt gia sản, là hình mẫu tiêu chuẩn của một mẹ kế ác độc. Còn em trai cùng cha khác mẹ của cậu chính là một tên tiểu bạch kiểm dối trá khẩu phật tâm xà.

Đương nhiên, sau này khi Mộ Tử Mặc tra xét lại, chuyến xe đưa cậu về đế đô không có vấn đè, tai nạn xe cộ cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn, là do tài xế lái xe trong tình trạng say rượu gây ra. Mà gia sản gì gì đó, căn bản là vô căn cứ.

Mặc dù tra cha có địa vị khá cao trong giới chính trị, nhưng công ty lại là do Tiền Mẫn Nghi tự mình sáng lập, luận tiền tài, nếu tra cha không tham ô hối lộ, vậy thì cả đời ông ta cũng không kiếm được số tiền bằng một phần gia sản của Tiền Mẫn Nghi. Trước khi kết hôn, hai người họ cũng đã công chứng tài sản, nếu ly hôn tra cha cũng không nhận được một đồng một cắc nào.

Huống hồ tuy nói hồ sơ kết hôn đã bị ngâm nước, nhưng chỉ cần tra kỹ chuyện năm đó vẫn có thể đưa ra tội chứng chứng minh tra cha năm đó trùng hôn. Tiền Mẫn Nghi còn có thể nhận được một khoản phí bồi thường, cũng có quyền nuôi dưỡng đứa con chung.

Kỳ thật Tiền Mẫn Nghi là một nữ cường nhân rất kiên cường, bằng không bà cũng không trở mặt với Trần Phi Nhiên. Tiền Mẫn Nghi cùng Trần Phi Nhiên sớm đã sống ly thân, con trai của họ đều do bà chăm sóc. Không phải Tiền Mẫn Nghi không muốn ly hôn, chẳng qua Tiền gia không đồng ý việc ly hôn của họ.

Tiền gia vẫn muốn lợi dụng chức quyền của Trần Phi Nhiên để giải quyết một số vấn đề trong kinh doanh, Trần gia cũng là như vậy, Trần Phi Nhiên cần tiền của Tiền Mẫn Nghi để khơi thông các mối quan hệ. Cho nên hai người lựa chọn sống ly thân, dù sao Tiền Mẫn Nghi cũng không có ý định tái hôn với người khác.

Hiện tại mối quan hệ của hai người thuần túy là quan hệ hợp tác. Nếu không phải nghĩ đến con trai và chỗ lợi với công ty, Tiền Mẫn Nghi đã sớm cùng Trần Phi Nhiên xé rách mặt nạ, làm thủ tục đường ai nấy đi.

Sau này Mộ Tử Mặc mới biết, Tiền Mẫn Nghi và mẹ cậu vốn là bạn tốt. Kiếp trước cậu có thể thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí cũng là nhờ bà trợ giúp.

Thời điểm biết được việc này, Mộ Tử Mặc vô cùng xấu hổ. Nhưng vị nữ cường nhân nọ vẫn như cũ vân đạm phong khinh mà nói: "Không sao, cho dù con giương nanh múa vuốt, còn thường xuyên ác ngôn ác ngữ nhưng chưa bao giờ chân chính xác phạm đến chuyện của dì. Dì coi con như tiểu bối không hiểu chuyện, cùng lắm thì không qua lại với nhau nữa mà thôi."

Mộ Tử Mặc thật sự muốn tìm khe đất chui xuống. Trong ấn tượng của người khác, cậu chỉ là một con khỉ chỉ biết giương nanh múa vuốt sao?

Dựa theo kí ức kiếp trước, hôm nay là lần đầu tiên cậu gặp mẹ kế, Mộ Tử Mặc không khỏi nảy ra suy nghĩ muốn chui xuống gầm giường.

Kiếp trước khí tràng của Tiền phu nhân quá mạnh khiến cậu có ký ức đặc biệt khắc sâu.

Bất quá hiện tại hai chân cậu đều đang bị treo, hiển nhiên không có khả năng chui xuống gầm giường. Cho nên Mộ Tử Mặc chỉ có thể nơm nớp lo sợ nhìn Tiền phu nhân mang theo gió lốc mà đến.

(*/W*) Mẹ ơi, con giống như nhìn thấy giáo sư McGonagall (nhân vật trong harry potter).

"Con trai của Nhạc Lạc Thần?" Tiền Mẫn Nghi đánh giá nói.

Tới, tới.... Đây chính là kỹ năng thứ nhất của Tiền phu nhân, khi nói chuyện sẽ tự mang ngữ khí trào phúng. Chính lý do này đã khiến cậu hiểu lầm người ta thành vai ác. Thật sự không biết thời điểm Tiền phu nhân đi đàm phán, khi bà dùng ngữ điệu trào phúng này để nói chuyện làm ăn thì có thể ký được hợp đồng hay không? Hay là do khí tràng quá mạnh mẽ, cho nên đối tác đàm phán không thể không quỳ gối khuất phục?

Được rồi, thành thật mà nói, Tiền phu nhân bình thường đặc biệt hòa ái, chỉ là vì vừa biết chính mình là tiểu tam, cho nên tự cảm thấy xấu hổ.

Ngài như thế nào có thể xấu hổ đến mức biến mặt mình thành mặt than?

"Vâng..." Mộ Tử Mặc nhỏ giọng đáp lời: "Xin hỏi dì là..."

Sắc mặt của Tiền phu nhân hơi nhăn lại một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta là ... mẹ kế... con!"

Lại tới, xem đi, kiếp trước cậu vì cái gì coi Tiền phu nhân là vai ác? Đương nhiên là vì biểu tình hận không thể róc xương xẻo thịt này của bà, bất kì bạn nhỏ nào nhìn thấy biểu cảm này cũng sẽ bị dọa khóc.

Đương nhiên, sau này Tiền phu nhân cũng đã giải thích, khi đó người bà muốn róc xương xẻo thịt nhất chính là Trần Phi Nhiên.

"Ba mẹ của con đều đã qua đời, con lấy đâu ra mẹ kế ạ?" Mộ Tử Mặc bày ra dáng vẻ mê mang: "Dì, dì có phải đã nhận sai người rồi không?"

Tiền phu nhân hơi sửng sốt, biểu tình đột nhiên nhu hòa xuống: "Việc này... Nhạc Lạc Thần những năm này sống có tốt không? Ba con đối với con có tốt không?"

Câu hỏi không đầu không đuôi, Mộ Tử Mặc chắc chắn dì Tiền đặc biệt xấu hổ. Nếu không phải cậu có tâm hồn của một người trưởng thành, cậu sẽ cho rằng đây là một bà cô kỳ quặc. Mộ Tử Mặc thầm than.

"Mẹ cháu sống rất tốt, ba đối với cháu cũng đặc biệt tốt." Mộ Tử Mặc cúi đầu, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt. Cậu không phải đang diễn kịch mà thật sự cảm thấy thương tâm vì những hồi ức trước kia. Hai đời cậu đều có ba mẹ tốt, nhưng đều vô duyên với ba mẹ, không thể cùng họ sống với nhau lâu dài. Chẳng lẽ do mệnh cậu quá cứng, khắc phụ khắc mẫu sao?

"Mẹ cháu... rất nghiêm khắc, ba rất thương cháu. Mỗi lần không hoàn thành bài tập, mẹ sẽ giáo huấn cháu, còn ba sẽ bảo hộ cháu phía sau. Mẹ không cho cháu ăn nhiều đồ ăn vặt, ba đều sẽ trộm mua đưa đến cho cháu, sau đó hai ba con đều bị mẹ mắng."

Mộ Tử Mặc nhớ tới hình ảnh hai ba con ủ rũ cụp đuôi ngồi trên sô pha, còn mẹ thì chống eo chỉ vào hai người họ, tuy rằng đang giáo huấn hai người, nhưng biểu tình lại dở khóc dở cười.

"Xin lỗi, con nhớ ra rồi, dì là... Vợ của chú Trần phải không? Chỉ là cháu không có mẹ kế, cháu chỉ có một người ba, một người mẹ." Mộ Tử Mặc ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra biểu tình quật cường.

Đây là kiên trì của cậu, dù là kiếp trước hay ở kiếp này đều là như thế.

Cho dù cậu và ba không có quan hệ máu mủ, nhưng ông vẫn luôn coi cậu như trân bảo. Cậu tất nhiên sẽ không nhận gã cha cặn bã chỉ có chung quan hệ huyết thống với mình mà quên đi người cha chân chính yêu thương mình.

"Phí chữa trị... đợi sau này cháu trưởng thành, cháu sẽ đem tiền trả lại cho hai người." Mộ Tử Mặc cúi đầu. Kỳ thật cha mẹ vẫn còn một ít tiền tiết kiệm. Chỉ là hiện tại cậu chưa trưởng thành, vẫn cần người giám hộ, cho nên không thể lấy được tiền.

"Dì và A Thần là bạn tốt. Khi thấy ảnh chụp của A Thần trên TV, tra được những chuyện năm đó, dì mới cử người đi đón cháu. Dì cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tai nạn, thật xin lỗi." Khuôn mặt Tiền Mẫn Nghi có chút hồng, nghiêm túc vừa rồi hiện tại đã chạy lên chín tầng mây. Tuy rằng người là do Trần Phi Nhiên phái đi, tài xế cũng là người của ông ta, nhưng việc đi đón Mộ Tử Mặc là do bà đề nghị.

Tuy rằng trong cuộc hôn nhân này, bà cũng là người bị hại. Nhưng đối với con trai của bạn tốt khi xưa, bà vẫn luôn xấu hổ.

Tiền Mẫn Nghi không thể phụ nhận khi còn trẻ bà cũng có hảo cảm với Trần Phi Nhiên. Nếu không với tình cách của bà, ba mẹ bà cũng không thể cưỡng ép bà kết hôn với một người không quen biết. Nhưng bà tuyệt đối không có tâm tư cướp đoạt đàn ông của bạn tốt.

Trái lại cảm tình của bà và Nhạc Lạc Thần rất sâu, kết hôn với Trần Phi Nhiên cũng vì hai người đều có mối quan hệ tốt với Nhạc Lạc Thần. Hai người kết hôn với nhau, coi như sau này sẽ có người cùng bà tưởng niệm về bạn tốt.

Đây coi như là một loại đồng cảm. Bà thật sự cho rằng Nhạc Lạc Thần đã qua đời. Thanh mai chúc mã chơi với nhau, có người ở lại có người rời đi, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại Trần Phi Nhiên và bà lưu lại thủ đô.

Ai có thể ngờ tới được, Trần Phi Nhiên lại là một tên cặn bã?!

Tiền Mẫn Nghi ôm ngực.

Ly hôn, nhất định phải ly hôn! Nói cái gì cũng phải ly hôn!