Chương 3

Edit + Beta: Hạ.

Mộ Tử Mặc nghĩ đến người duy nhất đặt kỳ vọng vào cậu ở kiếp trước.

Cho dù trước kia cậu cũng từng có thời điểm đạt đến vinh quang giống như người nọ, nhưng cậu vẫn như cũ cảm thấy xấu hổ, cũng bởi vì vậy mà cậu nảy sinh ra đủ loại cảm xúc hâm mộ ghen tị hận. Thế nên, thời điểm người kia gặp nạn, cậu tuy rằng không bỏ đá xuống giếng nhưng trong lòng vẫn trộm vui vẻ một thời gian.

Trái lại người kia vẫn luôn đối với cậu lưu lại mong chờ, thời điểm cậu gặp nạn người nọ cũng vươn tay tương trợ.

Mộ Tử Mặc vẫn luôn cho rằng chính mình đã quên. Kỳ thật cậu vẫn luôn nhớ rõ, chỉ là cậu vô pháp đạt được những gì mà đối phương mong muốn, cho nên luôn làm bộ như đã quên mà thôi.

Mộ Tử Mặc cảm thấy chính mình căn bản không gánh nổi chờ đợi của đối phương. Bản chất của cậu là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, tham ăn biếng làm, còn luôn bày ra dáng vẻ cả thế giới đều thiếu nợ mình. Cho dù có đạt được chút thành tựu, nhưng những thành tự đó cũng là lấy được từ trí tuệ của người khác, đồng thời cũng có vận khí thêm vào mới có được. Do đó cũng không thể tính đây là thành tựu thuộc về cậu.

Cho nên Mộ Tử Mặc vẫn luôn cảm thấy người nọ đã đặt kì vọng lên sai người.

Nhưng hiện tại cậu có hệ thống, có kế hoạch nam thần, cậu có phải hay không sẽ biến thành dáng vẻ mà người kia mong đợi?

Đến lúc đó, cậu có thể đường hoàng mà đứng trước mặt người nọ, tự tin vươn tay nói với hắn: "Chào anh, tôi là Mộ Tử Mặc."

Sau đó, trở thành bạn bè.

Đúng vậy, Mộ Tử Mặc vẫn luôn không muốn thừa nhận, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy người kia, cậu liền muốn trở thành bạn bè với đối phương. Bởi vì khi đó đối phương không biết gì về cậu, thậm chí không biết "tài hoa" và "thành tựu" của cậu, trong mắt người đó, cậu là một người xa lạ, thế nhưng đối phương vẫn tỏ vẻ thưởng thức con người cậu.

Chẳng qua khi biết đối phương là ai, có bao nhiêu ưu tú, cậu liền lui bước.

Nói ghen tị cũng đúng, quan trọng là, trong nội tâm của Mộ Tử Mặc, hai người họ thuộc về hai thế giới, cách biệt nhau rất xa. Cảm giác tự ti và lòng tự trọng quá cao khiến cậu không thể đối mặt với đối phương.

Giống như việc khi đứng bên cạnh người đó bạn giống như một con vịt xấu xí vậy.

[Đã phát hiện du͙© vọиɠ mãnh liệt của kí chủ, mục tiêu nghề nghiệp được xác định. Mời bạn lựa chọn nghề nghiệp liên quan đến giới giải trí.]

"..." Mộ Tử Mặc đang có suy nghĩ lệch lạc lại bị hệ thống làm cho giật mình. Sau đó cậu cảm thấy giới giải trí cũng không tệ lắm. Ngành công nghiệp giải trí ở thế giới này không hỗn loạn như thế giới kiếp trước của cậu. Mức độ hoàn thiện của giới có thể so sánh với Hollywood ở kiếp trước, tốc độ trở thành minh tinh trong giới cũng nhanh hơn nhiều so với các ngành nghề khác.

Đương nhiên, thành thần trong giới giải trí cũng rất gian nan, nhưng cậu không phải còn có hệ thống sao? Còn cả kinh nghiệm lăn lê bò lết trong giới giải trí ở kiếp trước.

Trọng sinh chính là bàn tay vàng lớn nhất của cậu ngoài hệ thống.

Cho nên, ở giới giải trí, cậu phát triển sẽ càng thêm thuận lợi.

Bất quá....

"Trừ bỏ biên kịch, các chức nghiệp khác đều có thể." Mộ Tử Mặc nói.

Đây là vết sẹo sâu nhất trong lòng cậu. Bởi vì ở kiếp trước, cậu đã có được tiền tài và danh vọng từ việc viết kịch bản, nhưng tất cả những thứ đó đều biến mất cùng với vận may của cậu. Mộ Tử Mặc cảm thấy tốt nhất không nên đi xúc phạm những kịch bản phim kinh điển của đời trước.

[Hệ thống đang kiểm tra, phát hiện ký chủ có thiên phú viết kịch bản, lựa chọn trở thành biên kịch sẽ càng phù hợp với điều kiện của ký chủ. Tuy nhiên sở thích của ký chủ sẽ được ưu tiên hàng đầu, cho nên ký chủ xác định muốn từ bỏ chức nghiệp biên kịch sao? Thiên phú này sẽ giúp sự nghiệp của ký chủ càng suôn sẻ hơn.]

"Tôi xác định." Cậu mới không có tài hoa đó. Mộ Tử Mặc thầm than, hệ thống là đang an ủi cậu đi?

[Hệ thống một lần nữa kiểm tra đo lường.... 10% ...20% ...90%...100%.... Các chỉ số của kí chủ tương đối cân bằng (Trung bình). Căn cứ tình hình giới giải trí Hoa Hạ, giai đoạn đầu ký chủ có thể lựa chọn ca hát và đóng phim, sau đó có thể chú trọng vào một trong hai con đường trên, như vậy tỷ lệ thành thần sẽ cao hơn. Chỉ là yêu cầu kí chủ không ngừng kiên trì và nỗ lực. Ký chủ cũng có thể lựa chọn một trong hai khi bắt đầu.]

"Tôi chọn cả hai." Nếu hệ thống đã đề cử, vậy nhất định sẽ thích hợp với chính mình. CHỉ là nỗ lực và nghị lực mà thôi, Mộ Tử Mặc cảm thấy chính mình có thể làm được.

Vẫn là câu nói kia, đã có điều kiện tốt nhất, cậu chỉ cần lấy nỗ lực và nghị lực của mình ra liền có thể vứt bỏ hết thảy các nhân tố bên ngoài, trở thành nam thần chân chính. Nếu đã có điều kiện như vậy mà cậu còn không thể thành công, vậy thì thật sự là hết cứu.

Nếu thật sự không thành công, trước khi chết cậu sẽ quỳ lạy thần phật, yêu cầu họ không cần dùng bàn tay vàng xuyên việt hay trọng sinh gì đó lên người cậu, tốt nhất để cậu chuyển sinh thành một con rệp không có ý thức, như vậy mới không lãng phí.

[Hệ thống đã đem ý nguyện của ký chủ đăng ký vào hồ sơ, "kế hoạch nam thần" đang chế tạo, "kế hoạch nam thần" chính thức khởi động. Trong thời gian thực hiện nhiệm vụ lâm thời, phần thưởng tích phân vẫn sẽ được phát như bình thường. Trong quá trình huấn luyện phục hồi, hệ thống cũng sẽ căn cứ theo tình trạng thân thể của ký chủ để cung cấp nước thuốc khôi phục, đề cao khả năng khôi phục thân thể cho ký chủ.]

[Hệ thống JJ bản 3.0 chúc ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ lâm thời, chính thức mở ra "kế hoạch nam thần" và hoàn thành mục tiêu trở thành nam thần như mong muốn.]

[Các chức năng khác sẽ được mở ra sau khi nhiệm vụ lâm thời hoàn thành. Hệ thống trí năng JJ bản 3.0 cảm tạ các vấn đề của ký chủ.]

"Ách, hệ thống còn có trí năng? Có thể tùy ý nói chuyện phiếm sao?" Mộ Tử Mặc hỏi vấn đề mà cậu vẫn luôn thắc mắc, mặc dù không liên quan đến nhiệm vụ, bất quá cũng là một vấn đề mấu chốt.

[Hệ thống sẽ phục vụ tự động cho ký chủ, ngoài ra còn có trí năng hệ thống, đây là một dịch vụ đặc biệt. Sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ lâm thời, chính thức khởi động "kế hoạch nam thần", nếu ký chủ có yêu cầu dịch vụ đặc biệt này, có thể tiêu phí 100 điểm tích phân để mua trí năng nói chuyện phiếm. Ký chủ có thể trò chuyện với trí năng bằng cách dùng ngón tay nhấn vào logo của hệ thống và trò chuyện bất cứ lúc nào.]

Lúc này, âm thanh hệ thống biến thành âm thanh máy móc buồn tẻ, không thể phân biệt được là nam hay nữ. So với giọng nam máy móc trước đó thì nó khiến người ta cảm giác giống máy móc hơn.

[Nhấn vào logo để hiện thị giao diện hệ thống. Logo của hệ thống là nốt ruồi son trên cổ tay trái ký chủ.]

Mộ Tử Mặc sờ soạng mở đèn trên đầu giường lên, vừa nhìn liền thấy chỗ mạch máu cổ tay trái có một nốt ruồi son nhỏ bằng lỗ kim. Nếu hệ thống không giải thích, cậu còn cho rằng đây là lỗ tiêm để lại khi lấy mẫu xét nghiệm.

[Trí năng chỉ có thể rà quét cơ thể và quan sát sự việc xung quanh khi có sự cho phép của ký chủ. Nếu ký chủ không kêu gọi, trí năng sẽ ngủ đông bên trong không gian hệ thống.]

[Hệ thống sẽ chịu trách nhiệm giám sát dữ liệu máy chủ và điều kiện xung quanh, trí năng sẽ không có quyền hạn này. Hệ thống sẽ không có ý thức riêng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cơ sở dữ liệu liên quan sẽ trực tiếp bị xóa bỏ. Hệ thống sẽ tuân thủ nghiêm ngặt quyền riêng tư của ký chủ, xin ký chủ yên tâm.]

Mộ Tử Mặc trầm tư.

Nói như vậy trí năng có ý thức riêng sao? Cậu còn cho rằng hệ thống cũng sẽ có ý thức riêng. Chẳng phải hệ thống trong các tiểu thuyết đều đột nhiên xuất hiện soát tồn tại cảm sao? Không nghĩ tới hệ thống này lại công tư phân minh như vậy, còn chuyên môn cường điệu việc bảo hộ quyền riêng tư của ký chủ, điều này khiến cậu có chút không thói quen.

Cậu sẽ không thừa nhận cậu muốn là một cái hệ thống có thể bán manh có thể làm nũng đâu. Như vậy cậu sẽ có cảm giác chính mình có thêm một người thân bên cạnh.

Bởi vì hệ thống sẽ không phản bội hay hãm hại chính mình.

Khụ khụ, được rồi, cái này cũng không phải tuyệt đối. Nhưng nếu hệ thống phản bội hay hãm hại cậu, vậy thì cậu cũng không làm gì được. Bất quá, cậu tin tưởng hệ thống với mình là "đồng loại", bởi vì hai người họ đều có một mục tiêu chung. Bởi vì không phải nhân loại, không có cảm xúc hay sở thích cho nên cũng sẽ không dễ dàng phản bội hay lật lọng giống như con người.

Chỉ cần khởi động "kế hoạch nam thần", cậu và hệ thống sẽ không có xung đột, như vậy cũng không tồn tại sự phản bội.

Không phải cậu luôn muốn có một người đáng giá để tín nhiệm sao?

Nói trắng ra, Mộ Tử Mặc chỉ muốn tìm một người có thể cậu có thể thật lòng tin tưởng.

Trên đời này cậu không có nơi nương tựa, không bạn bè không người thân, cho nên cậu luôn âm thầm mong muốn có người ở bên cạnh, cũng mong người kia sẽ không phản bội chính mình.

Bất quá có trí năng, tuy nói không phải một tiểu loli, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có người tâm sự, đúng không? Gặp chuyện có người thương lượng, thương tâm vui vẻ gì cũng đều có người chia sẻ, như vậy khá tốt.

Mộ Tử Mặc cảm thấy chính mình rất biết đủ.

Để triệu hồi trí năng, cậu chỉ có thể đợi đến khi hoàn thành nhiệm vụ lâm thời, như vậy cậu mới có thể chính thức trở thành ký chủ của hệ thống.

[Hệ thống thân thiện nhắc nhở, mời ký chủ nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi là phương pháp tốt nhất để khôi phục thân thể. Nhiệm vụ lâm thời sẽ chính thức bắt đầu từ ngày mai.]

[Chúc ký chủ ngủ ngon.]

Mộ Tử Mặc cảm thấy ấm áp. Ngay cả khi không có ý thức, hệ thống vẫn rất tri kỷ.

Cậu đóng lại đèn, kéo chăn, nhắm mắt lại.

"Ngủ ngon, tiểu J."

****

Sau khi tỉnh dậy, chuyện thứ nhất Mộ Tử Mặc làm là ấn một chút vào nốt ruồi ở cổ tay trái, sau khi nhìn thấy giao diện hệ thống, cậu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tất thảy đều là sự thật, không phải mơ.

Cậu còn tưởng rằng đây chỉ là ảo tưởng của chính mình.

Đêm qua cậu đã có một đêm không mộng mị, ngủ rất thoải mái, đây cũng là lần đầu tiên cậu có thể ngủ ngon như vây kể từ ngày trọng sinh tới này. Mộ Tử Mặc đoán là do hệ thống hỗ trợ cậu tiến vào giấc ngủ sâu.

Như vậy cũng rất tốt, cậu có thể thoát khỏi bóng ma của kiếp trước.

Thái độ phục vụ của bệnh viện này rất tốt. Cậu vừa rời giường liền có y tá chăm sóc đặc biệt đến giúp cậu rửa mặt, còn đẩy cậu vào WC để giải quyết vấn đề sinh lý.

Ban đầu Mộ Tử Mặc còn đặc biệt ngại ngùng, tuy rằng kiếp trước cậu đã trải qua một lần, nhưng hiện tại vẫn rất ngại ngùng.

Thời gian trôi qua hơn mười ngày, Mộ Tử Mặc cũng đã tập thành thói quen.

Từ việc này có thể nhìn ra, lão cha cặn bã đối với đứa con trai chưa từng nhìn thấy mặt này vẫn xem như tận tâm. Có lẽ trong lòng ông ta vẫn còn tồn tại một chút áy náy.

Lão cha cặn bã tên Trần Phi Nhiê, cùng mẹ Mộ Tử Mặc - Nhạc Lạc Thần là thanh mai trúc mã. Chỉ là sau đó gia đình hai bên bị điều tra chính trị, cho nên Trần Phi Nhiên và Nhạc Lạc Thần đều bị đưa xuống nông thôn cải tạo lao động, trải qua hoạn nạn ở nông thôn, hai người lâu ngày sinh tình, cuối cùng ở bên nhau, sau đó tiến vào hôn nhân điện phủ, đi nhận giấy hôn thú.

Sau khi tranh đấu lắng xuống, sức khỏe của ông ngoại Mộ Tử Mặc không tốt, cuối cùng qua đời. Bà ngoại của cậu cũng vì bi thương quá độ mà đi theo. Các thân thích khác của Nhạc gia đều đi ra nước ngoài. Trần gia tuy rằng cũng tổn thương nguyên khí, nhưng trong nhà vẫn còn một người anh họ tương đối có năng lực, khi đó có một địa vị nhỏ trong giới chính trị, có thể coi là có người để nhờ cậy vào.

Sau này Trần Phi Nhiên một mình trở về Bắc Kinh, cũng liên hệ với người anh họ kia. Người này giới thiệu ông ta với nhà họ Tiền. Gia đình này khi đó đã hỗ trợ Trần gia rất nhiều, nhờ vậy mà Trần gia không gặp bao nhiêu tổn thất. Cũng bởi vì đoạn hỗ trợ này, Trần Phi Nhiên trở về thuận lý thành chương mà kết hôn với con gái Tiền gia - Tiền Mẫn Nghi.

Trần gia cùng Tiền gia cũng từng xuống nông thôn tìm kiếm Nhạc Lạc Thần, nhưng chỉ hỏi thăm được tin tức Nhạc Lạc Thần đã cùng Trần Phi Nhiên rời khỏi nông thôn từ sớm. Mà Trần Phi Nhiên lại nói sau khi rời khỏi nông thôn ông ta đã mất liên lạc với Nhạc Lạc Thần, cũng không biết người ở đâu. Nhạc gia lúc này lại không có thân thích thân cận, cho nên bọn họ chỉ có thể đăng tin tìm kiếm một thời gian, bất quá cũng không có kết quả. Cuối cùng mọi người đều cho rằng Nhạc Lạc Thần hoặc là đã kết hôn không muốn trở về, hoặc là đã qua đời, cho nên cũng không nhắc tới nữa.