Chương 13

Thời điểm thân thể đã thích ứng với cường độ huấn luyện, mỗi ngày có thể chống nạng đi một đoạn đường rất dài lúc sau, Mộ Tử Mặc bắt đầu ôn tập sách giáo khoa sơ trung.

Cậu thập phần cảm kích chính mình trọng sinh trở về thời điểm trước khi học cao trung. Nếu là trùng sinh đến thời điểm trước khi thi đại học, như vậy cho dù có học bù cũng tuyệt đối không trở lại.

Tri thức sơ trung trên cơ bản vẫn là đặt nền móng, chỉ cần ôn tập lại kiến thức cơ bản liền có thể đem kiến thức bổ túc trở về.

Nguyên nhân chính là vì sơ trung là tri thức cơ sở (nếu ngươi không tham gia học tập), cho nên rất nhiều người nói, thành tích sơ trung không tính là cái gì, chân chính thi đua là từ cao trung bắt đầu.

Bất quá sau khi Mộ Tử Mặc bắt đầu đọc sách, mới phát hiện mộng tưởng trở thành học bá,…. Tựa hồ có chút xa xôi.

Mộ Tử Mặc nhìn chằm chằm bộ đề vật lý trước mặt, hỗn độn trong gió.

Vì cái gì nha! Này rốt cuộc là vì cái gì! Các công thức cơ sở cậu đều đã học thuộc lòng, các ví dụ mẫu bình thường cũng đã làm rất nhiều lần, nhưng là chỉ cần đem hai ba vấn đề l*иg ghép lại bên nhau, hoặc là nói cho điều kiện vòng vèo một chút, cậu liền hoàn toàn xem không hiểu!

Trong không gian hệ thống, giáo viên đặc biệt – người que diêm cũng dạy dỗ cậu rất nhiều, bên ngoài hệ thống cũng có em trai học bá khoa lý phụ đạo, hoàn cảnh học tập của cậu đã đủ tốt, vì cái gì một chút đều không có thành tựu, quăng ngã a!

┭┮﹏┭┮ Nói tốt trọng sinh liền có thể trở thành học bá đâu….

Sau khi Trần Ninh Nhạc phụ đạo cho Mộ Tử Mặc vài lần, cũng đối tình huống này thực 囧.

Các đề bài có độ khó cao, đối với Trần Ninh Nhạc mà nói, vừa nhìn đề bài, trong đầu liền lập tức lược bỏ các bước giải, trực tiếp xuất ra kết quả, thậm chí không cần tự hỏi, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.

Nhưng đối với Mộ Tử Mặc liền không giống.

Một đề bài, nếu là sau khi vừa được giảng giải xong, Mộ Tử Mặc liền sẽ bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai điểm quan trọng là nơi này, nguyên lai dùng chính là những công thức này nha. Nhưng đổi sang làm một cái đề khác, hoặc là có thêm mấy câu ngôn ngữ bẫy rập, Mộ Tử Mặc lại lâm vào mông lung.

Mộ Tử Mặc rốt cuộc minh bạch, nguyên lai bẫy rập mà hệ thống đưa ra không phải là phục hồi vết thương, --- phục hồi gãy chân mà nói, chỉ cần có thể nhẫn nại đi xuống, dưới hỗ trợ của hệ thống và làm theo từng bước huấn luyện của bác sĩ, liền nhất định sẽ thành công, nhưng học tập thì không dễ như vậy.

[Đinh! Kiểm tra đo lường đến cảm xúc của ký chủ đang dao động, xin hỏi ký chủ có muốn mở lớp phụ đạo tâm lý không?]

Hệ thống đúng lúc vươn tay trợ giúp.

Mộ Tử Mặc hồi tưởng lần phụ đạo tâm lý trước đó, đánh một cái rùng mình.

“Cái kia,…. Lần này sẽ không lại kỳ quái…” Mộ Tử Mặc có chút không thể tín nhiệm được lớp tâm lý phụ đạo của hệ thống, nhưng là cậu cảm thấy chính mình xác thật cần phụ đạo tâm lý.

[Đã tiếp nhận nghi vấn ký chủ đưa ra, hệ thống đang tự kiểm tra…. 10%....20%....]

Ách, kỳ thật ngươi không cần quá mức để ý như vậy. Mộ Tử Mặc 囧.

Thôi vậy, có lẽ đây không phải là để ý, là do hệ thống tuân thủ theo thiết kế của kỹ sư,… đi?

[90%... 100%. Hệ thống tự kiểm xong, vẫn chưa xuất hiện vấn đề, thỉnh ký chủ yên tâm. Lần nữa xác nhận, ký chủ yêu cầu tâm lý phụ đạo không?]

“Yêu cầu.” Hệ thống đều đã tự kiểm, Mộ Tử Mặc cảm thấy nếu vẫn không tín nhiệm hệ thống, không tiến hành tâm lý phụ đạo, tựa hồ có chút không phúc hậu.

[Tâm lý phụ đạo đang tiến hành nạp số liệu,… Thỉnh ký chủ tiến vào không gian giả thuyết.]

“Lần này sẽ không phải là cái gì đó cảm thấy thẹn cách chơi đi.” Mộ Tử Mặc lẩm bẩm, bấm vào hư không giao diện, tiến vào không gian giả thuyết.

Sau đó, cậu phát hiện cậu tiến vào một phòng học có bầu không khí học tập thập phần khẩn trương.

Nơi này giáo viên đều ra sức giảng bài.

Nơi này học sinh đều thực nghiêm túc nghe giảng.

Nơi này có rất nhiều rất nhiều quyển luyện đề chưa làm xong.

Nơi này có rất rất nhiều sách tham khảo xem không hết.

Mộ Tử Mặc thân ở trong phòng học, bọn học sinh tốp năm tốp ba xuyên qua hư ảnh của cậu mà qua, trong lời nói đều là bàn về việc học.

Từ trong câu chuyện của các học sinh nói với nhau, thực rõ ràng, đây là một ban trọng điểm đang chuẩn bị thi vào đại học.

Trong suy nghĩ của học sinh nơi này, tất thảy đều là thi đậu vào trường đại học trọng điểm.

[Thỉnh ký chủ trả lời. Tất cả các học sinh ở đây có nỗ lực không?]

“Nỗ lực.” Ban ôn thi đại học quả nhiên là có thể so với chiến trường, cho dù Mộ Tử Mặc biết đây chỉ là hư ảnh, nhưng cũng như cũ khiến cậu cảm giác có chút không thở nổi.

Những học sinh này đại bộ phận đều là sáng sớm liền bắt đầu học thuộc bài khóa học thuộc từ đơn học thuộc các công thức định lý;

Thời điểm tan học trừ bỏ ra ngoài đi WC, đều vội vàng trở lại phòng học ghi lại tốc kí bút ký, hoặc là làm bài tập đã bố trí tốt.

Thời gian tự học buổi tối, giáo viên cũng không giảng bài. Bọn học sinh phần lớn đều hoàn thành bài tập trước khi vào lớp tự học buổi tối, cuối cùng một tiết tự học buổi tối, học sinh có thể làm thêm đề, có học sinh sẽ vừa đọc sách vừa sửa sang lại bút ký.

Trở lại phòng ngủ, sau khi bọn học sinh rửa mặt xong, thời điểm trước khi tắt đèn, cũng sẽ lấy sách giáo khoa hoặc sách giải đề ra xem trong chốc lát.

[Thỉnh ký chủ trả lời, bọn họ có hay không tập trung tinh thần, nỗ lực đến mức tận cùng? Hay không liền tính lại đến một lần, cũng sẽ so với hiện tại càng thêm nỗ lực?]

Mộ Tử Mặc trầm mặc trong chốc lát, nói: “Đúng vậy.”

Cậu cho rằng trong tiểu thuyết, người sau khi trọng sinh trở về đã biết học tập là đáng quý, cho nên nỗ lực học tập, đem tâm thần trầm mê trong học tập, tập trung lực chú ý học tập, cuối cùng mới có thể thành công.

Trên thực tế thật là như vậy sao?

Đại bộ phận học sinh, ngay cả khi không trọng sinh trở về, những người đó không có giác ngộ như vậy sao?

Cũng không phải như vậy.

Kỳ thật học sinh so với người trọng sinh trở về càng thêm đơn thuần, bọn họ từ thời điểm bắt đầu đọc sách, đã bị giáo huấn thi đại học là con đường duy nhất để thành công. Có lẽ có người không muốn học tập, có lẽ có người có những ý tưởng khác, ít nhất có hơn phân nửa đều đem thi đại học trở thành đường ra duy nhất.

Bọn họ vì thi đại học mà trả giá, là người trưởng thành vô pháp tưởng tượng đến.

Thậm chí những thí sinh đó sau khi thành niên, nhớ lại chính mình lúc này, cũng sẽ cảm thấy vô pháp tưởng tượng.

Cậu hiện tại quan khán hình ảnh thực tế ảo vẫn là hình ảnh của hầu hết 80% học sinh tham gia ban trọng điểm, nơi này cơ hồ tất cả học sinh đều đem tất cả tâm tư đặt vào việc học.

Bọn họ mỗi ngày thậm chí chỉ ngủ ba bốn giờ, ngày hôm sau lại dùng tinh thần dư thừa để đi học.

Chỉ với những nỗ lực như vậy, chẳng lẽ không so được với những người trọng sinh một lần sao? Cực hạn của nhân loại bất quá chỉ có như vậy.

Đến nỗi học nhiều thêm một lần nữa gì đó… Người đã ra ngoài xã hội, trừ phi làm nghề liên quan đến nghiên cứu, hoặc là làm công việc liên quan, nếu không có ai còn nhớ rõ từng kiến thức mình đã học? Liền tính nhớ rõ, cũng không nhất định khi lần nữa trở lại học tập sẽ vượt qua được người khác.

Bằng không những học sinh học lại không phải mỗi người đều sẽ thi đỗ cao hơn so với học sinh bình thường sao? Trên thực tế mỗi năm, học sinh học lại có thành tích cùng học sinh khóa này không sai biệt bao nhiêu, mà học sinh học một lần điểm hầu như sẽ cao hơn điểm của học sinh học lại.

[Mời ký chủ tiếp tục xem.]

Cảnh tượng trước mắt lại nhoáng lên, biến thành khi điểm bài thi thử được công bố.

[Học sinh này.]

Ánh sáng xung quanh lập tức tối xuống, có hai đạo ánh sáng từ trên chiếu xuống, một đạo chiếu vào thành tích trên bảng thành tích, trong đó có một cái tên trong mười người đứng cuối, một đạo ánh sáng khác chiếu vào thân ảnh của một nam sinh đang chán nản.

[Mời ký chủ trả lời. Ban nãy khi quan sát, cậu học sinh này học chưa đủ chăm chỉ, hoặc là phương pháp học tập sai sao?]

Mộ Tử Mặc nhớ tới vừa rồi cậu đã đi theo bên cạnh nam sinh này.

Nam học sinh này, hắn nghe bài giảng giống những người khác, cũng dùng đồng dạng phương pháp mà giáo viên giảng dạy, hết giờ học cũng đồng dạng sẽ làm các loại đề trong sách. Các bạn cùng bàn, bạn cùng phòng đều giống như hắn làm như vậy, không có gì khác nhau.

“Đều không phải….”

Mộ Tử Mặc hơi có chút hiểu được điều hệ thống muốn nói.

[Đồng dạng nỗ lực, có người có thể thi đạt đệ nhất, có người chỉ có thể thi rớt.]

[Thành công cần 1% thiên phú, cùng với 99% nỗ lực. Nhưng 1% thiên phú kia mới là quan trọng nhất.]

[Hệ thống đã từng rà quét số liệu của ký chủ. Trí lực của ký chủ ở mức trung bình, tư duy logic tương đối kém, cho nên ký chủ vô luận nỗ lực như thế nào, cũng không có khả năng đạt được trình độ như Trần Ninh Nhạc.]

[Khi nhìn đến một đề bài, Trần Ninh Nhạc có thể trong mười giây tính nhẩm ra kết quả. Ký chủ cho dù nỗ lực cả đời, cũng sẽ không theo kịp thiên phú của cậu bé.]

[Dưới điều kiện hai bên bỏ ra nỗ lực như nhau, ký chủ vĩnh viễn không có khả năng theo kịp Trần Ninh Nhạc.]

[Cho nên thỉnh ký chủ giữ vững tâm thái.] (Rồi là an ủi dữ chưa, an ủi hay xát muối vào vết thương người ta vậy?)

Mộ Tử Mặc cúi đầu, hai tay gắt gao nắm chặt, nước mắt không tự chủ được từng giọt từng giọt rơi xuống.

Quả nhiên hệ thống tâm lý phụ đạo một chút cũng không đáng tin cậy! Thật sự là ngược khóc!

[Nhưng, thỉnh ký chủ xem thành tích cuối cùng của học sinh này.]

Trước mắt cảnh tượng lại thay đổi, Mộ Tử Mặc thấy được thành tích thi đại học, nam học sinh kia lấy thành tích cao hơn điểm chuẩn hai mươi điểm, được một trường đại học trọng điểm của tỉnh tuyển vào.

[Cho dù không thể đạt được thành tích cao nhất, nhưng chỉ cần nỗ lực, nhất định vẫn sẽ có thành quả.]

[Nếu nỗ lực gấp đôi không đạt được, vậy thì nỗ lực hơn gấp 10 lần, 20 lần, cuối cùng sẽ có thể đạt được. Đạo lý này là người chậm cần biết bắt đầu sớm.]

[Còn về thiên phú mà nói, thế giới chính là không công bằng như vậy. Nhưng ký chủ có hệ thống, còn có thân thể đã được cường hóa, đề cao về cả trí nhớ cùng tinh thần lực, đây cũng là một dạng thiên phú mà người khác không thể có được.]

[Xét thấy tư duy logic của ký chủ không tốt, kiến nghị ký chủ nắm vững các lý thuyết cơ sở, tranh thủ lấy điểm ở các đề bài cơ sở. Sau khi phân khoa, ký chủ có thể lựa chọn văn khoa thiên về tư duy lý tính và học thuộc nhiều hơn.]

[Hệ thống dự đoán, chỉ cần ký chủ đủ nỗ lực, đem tất cả các đề trong sách vở và sách giải đề xem hết. Dựa theo đề thi những năm trước của đế đô đối chiếu, nếu tổng điểm cao nhất là 750, ký chủ có khả năng đạt được 650 điểm là hơn 80%.]

[Dựa theo tiêu chuẩn đánh giá, ký chủ có thể đạt được thành công.]

[Đề nghị ký chủ giữ vững tâm lý, không nên tự coi nhẹ chính mình.]

[Khóa phụ đạo tâm lý của hệ thống đã kết thúc, mong ký chủ chấm điểm cho khóa tâm lý này, lấy tài liệu để hệ thống tiếp tục cải tiến. Hệ thống JJ bản 3.0 cảm tạ ký chủ đã duy trì.]

Mộ Tử Mặc run rẩy ngón tay, yên lặng đánh khen thưởng cho hệ thống.

Cậu đã bị đả kích đến mức không muốn nói chuyện.

Hệ thống cũng quá trực tiếp đi? Một chút cũng không ôn nhu dịu dàng …. Loại lạnh lùng đem hiện thực trần trụi bày ra trước mặt này, quả thực khiến người ta tổn thương vì giá rét.

Có thể trở thành thiên sứ nhỏ hay không! Mộ Tử Mặc lệ rơi đầy mặt.

Được thôi,… ít nhất cảm xúc nôn nóng của cậu đã bị hiện thực lạnh băng đập tan thành mây khói.

Cậu vẫn nên thành thật học tốt kiến thức cơ sở, làm nhiều đề bài có độ khó trung bình. _(:3” ∠)_ Đua đòi làm những thứ không thích hợp với mình, ai làm chính mình chỉ số thông minh chỉ đạt mức trung bình đâu, ha hả….