Chương 2: Hãy cùng tôi tiêu diệt loài người

Cơ thể của Thanh Long và Chu Tước được tạo ra từ những vật liệu quý hiếm nhất trong vũ trụ, chịu được cái lạnh khắc nghiệt, chống chọi được với bão và sấm sét — thậm chí sét đánh cũng chỉ khiến chúng sạc thêm năng lượng. Áp suất và trọng lực có thể nghiền nát cơ thể con người ngay lập tức cũng không thể phá vỡ lớp da hợp kim vũ trụ bền chắc của chúng.

Thậm chí, cơ thể kim loại của hai robot này còn có khả năng tự tiến hóa.

Phượng Sở phát hiện điều này khi lẻn vào phòng tài liệu tuyệt mật của Viện Khoa học và đọc được rằng lớp kim loại bề mặt của Thanh Long và Chu Tước được bao phủ bởi một loại “kim loại tiến hóa sinh học” được chiết xuất từ thiên thạch ngoài vũ trụ.

Loại kim loại này cực kỳ hiếm, sau khi được tinh chế, nó sẽ tự tiêu biến sau 10 phút, không vật liệu nào của viện có thể lưu trữ được. Nếu không nhờ một nhà nghiên cứu trẻ trong lúc vội vàng lỡ tay để giọt kim loại rơi lên người Thanh Long, loài người thậm chí còn không giữ lại được loại kim loại quý giá này.

Khi kim loại hiếm bám lên cơ thể hai robot, nó hình thành một lớp màng đặc biệt, tự động hấp thụ và hòa trộn mọi nguyên tố hữu ích mà chúng tiếp xúc trong vũ trụ, khiến cơ thể chúng ngày càng cứng cáp và nhạy bén hơn.

Đó là một sự trùng hợp cực kỳ hiếm, nhưng cũng giống như một định mệnh khác.

Sau đó, Thanh Long và Chu Tước dẫn đầu các đội thám hiểm, mang về vô số tài nguyên cho loài người từ vũ trụ tối tăm vô tận.

Cho đến khi tàu Hy Vọng phát hiện môi trường trên Trái Đất đã bắt đầu dịu lại, dần hồi phục, và có thể thử quay về, loài người — những kẻ từng hoảng loạn bỏ chạy khỏi hành tinh xanh — giờ đã có hơn một nghìn tàu vũ trụ và sáu trạm không gian khổng lồ quanh quỹ đạo Trái Đất.

Tính đến lúc đó, loài người đã trôi nổi trong hệ Mặt Trời gần 700 năm.

Đêm trước khi toàn nhân loại hân hoan chờ đón ngày trở về quê hương.

Lãnh đạo Liên bang trên tàu Hy Vọng đã bỏ phiếu, với kết quả áp đảo: ba phiếu phản đối, một phiếu trắng và chín mươi phiếu thuận, để tuyên án tử hình đối với Thanh Long và Chu Tước.

“Chíp thông minh của Viện Khoa học vốn đã có vấn đề! Họ dám để hai cỗ máy gϊếŧ người này tự tiến hóa!”

“Các người không nhận thấy Thanh Long và Chu Tước tiếp thu mệnh lệnh và kỹ năng chiến đấu nhanh chóng đến mức nào sao?! Khả năng học hỏi của chúng như quái vật vậy! Và cơ thể chúng thì không thể bị tiêu diệt!”

“Không thể để chúng tiếp tục tiến hóa! Dù hiện giờ chúng bị kiểm soát bởi ba điều luật robot và Trí não trung ương, nhưng nếu chúng bị chiếm đoạt bởi một tổ chức tà ác nào đó, hoặc tự giác ngộ, chúng sẽ trở thành thảm họa kinh hoàng nhất cho toàn nhân loại!”

“… Lần thám hiểm gần đây nhất, Thanh Long đã tự ý dừng nhiệm vụ, cứu một đội robot hỗ trợ mà không hề nhận lệnh.”

!!!

“Chúng ta phải tiêu diệt chúng!”

Phượng Sở đã chứng kiến toàn bộ sự kiện này.

Cậu ghi nhớ những kẻ đã bỏ phiếu phản đối và phiếu trắng.

Cậu không hề ngạc nhiên với kết quả này.

Loài người vốn là giống loài ích kỷ và điên rồ.

Họ có thể tạo ra những vũ khí trí tuệ siêu việt vì lợi ích của mình, thì đương nhiên, họ cũng có thể tiêu diệt chúng vì lợi ích ấy.

Nhưng mà...

Phượng Sở nhìn những gương mặt đó mà chỉ cảm thấy tiếc cho hai con robot kia.

Hơn hai trăm năm làm việc không ngừng nghỉ như nô ɭệ, cơ thể chúng bị tàn phá bởi vô số cuộc thám hiểm trong vũ trụ, hư hỏng rồi lại được sửa chữa, chằng chịt vết thương rồi lại tiếp tục. Những thành tựu vĩ đại của loài người hầu như đều dựa vào sự cống hiến của chúng, nhưng kết cục cuối cùng lại chẳng phải là một cuộc "nghỉ hưu" vinh quang, mà là một cái chết lặng lẽ với tội danh vô căn cứ.

Phượng Sở đưa tay ôm ngực.

May thay, hai con robot này không phải con người.

Nếu là con người, chẳng ai có thể chịu đựng được nỗi nhục nhã cùng sự bất công tuyệt đối này.

Tuy nhiên, khi Phượng Sở trôi lơ lửng đến khoang nghỉ của hai con robot để muốn nhìn chúng lần cuối, cậu lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến cậu kinh ngạc vô cùng—

Hai con robot lẽ ra phải nằm im trong khoang sạc điện, lại đang nhìn qua ô cửa kính hợp kim nhỏ xíu, ngắm nhìn hành tinh xanh bên ngoài.

Chúng nói:

“Nghe nói ngày mai có thể quay lại Trái Đất rồi.”

“Ừ.”

“Tôi cảm nhận được một cảm xúc mới... chắc đó là niềm vui! Thanh Long, còn cậu thì sao?”

Con robot cao lớn hơn không trả lời. Nó bất chợt quay đầu lại, và lần nữa chạm mắt với Phượng Sở.

Lần này, nó nhìn cậu chằm chằm. Không có cảm xúc gì trên khuôn mặt máy móc, nhưng lần đầu tiên, khóe miệng cơ học đó khẽ nhếch lên.

Nó nói: “...Ừ.”

Ngay sau đó, đội nghiên cứu và đặc nhiệm xông vào phá cửa.

Trên gương mặt Chu Tước, sự kinh ngạc và sợ hãi chợt hiện lên, trong khi ánh mắt Thanh Long đột nhiên đen tối, lạnh lẽo như vực thẳm.

Chúng đã giúp họ qua thời gian, nhưng chính họ lại gϊếŧ chúng.

Khi đôi mắt xanh thẳm đó mất đi ánh sáng, Phượng Sở cảm thấy một cơn giận dữ và đau buồn không thể diễn tả thành lời cuốn lấy cậu. Cảm xúc quá mạnh mẽ khiến cậu tối sầm mặt mày, linh hồn dao động dữ dội. Sau đó, mọi thứ trở nên mờ ảo, hỗn độn.

Hình ảnh cuối cùng cậu nhớ là... cậu nhìn thấy Thanh Long và Chu Tước, đã bị xóa sạch tất cả dữ liệu trí não và hệ thống thông minh, bị một đội robot thả xuống đáy băng nguyên khổng lồ ở Nam Cực, mãi mãi bị phong ấn.

Từ hai cỗ máy chiến đấu sinh học mạnh nhất của Liên bang loài người, chúng biến thành hai bộ vỏ rỗng vô dụng.

Và ký ức của cậu cũng kết thúc tại đó.

Phượng Sở nhìn đôi tay kim loại sáng bóng kỳ lạ của mình, thử nắm rồi lại mở ra.

Vậy ra khi ấy, không chỉ mình cậu "chứng kiến" Thanh Long và Chu Tước bị phong ấn, mà cậu còn vô tình bị kéo theo xuống Nam Cực và bị phong ấn cùng họ?

Cơn lực kéo ngay trước khi ý thức biến mất... là thứ đã lôi cậu vào cơ thể của Chu Tước sao?

Dù sao, cậu và Chu Tước có khuôn mặt gần như giống nhau, chứ chẳng đời nào là Thanh Long.

Nghĩ đến Thanh Long, Phượng Sở giật mình quay qua nhìn xung quanh, nhưng chẳng thấy con robot lẽ ra phải đứng yên lặng đâu cả!

“RẦM!!”

Một tiếng động lớn vang lên từ phía trước.

Phượng Sở nhìn theo âm thanh, và lập tức sởn gai ốc, suýt nữa hét toáng lên—

Trong thế giới đen trắng, con robot khổng lồ với lớp vỏ kim loại lạnh lẽo đã đấm nát cánh cửa hợp kim của căn phòng, rồi từ từ quay đầu, nhìn thẳng vào cậu.

“Chu Tước. Cậu cũng tỉnh rồi.”

“Vậy thì hãy cùng tôi tiêu diệt loài người.”

Phượng Sở: “…”

Không không không không! 9999999!