Chương 41: Nội tâm Hoàng

nằm trong viện, cô ấy có gọi cho sếp mấy cuộc. Bố mẹ cô ấy hiện giờ đang bên Singarbo”

Tôi suy nghĩ một lát, ngày trước Ngọc Trúc còn sống, lúc nào cũng rất yêu thương Thanh Trúc, cô ấy nói cô ấy chỉ có một người em gái nên luôn phải chăm sóc và quan tâm em mình. Bây giờ cô ấy đã qua đời, việc duy nhất có lẽ tôi làm thay được cho cô ấy lúc này chính là quan tâm đến em gái cô ấy. Bởi vậy, tôi lập tức lái xe đến bệnh viện.

Lúc tôi đến cô ta đang nằm trên giường bệnh, vẻ mặt mệt mỏi nhìn về phía tôi. Thấy tôi, cô ta liền nhoẻn miệng cười, đáy mắt tràn ngập vui mừng. Tôi biết rất rõ tình ý cô ta dành cho mình nhưng từ trước đến nay việc tôi thỉnh thoảng quan tâm đến cô ta tất thảy vì tình nghĩa với chị gái cô ta. Ngày hôm đó cũng là ngày mà bố vợ tôi nhập viện.

Tối đó tôi trở về nhà, tôi thấy ánh mặt em nhìn tôi rất tức giận. Tôi không biết đã mắng em vì cái thái độ. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy em khóc, nước mắt em giàn dụa tuôn ra xối xả như trận mưa đầu mùa, em khóc vì gì tôi không rõ, nhưng tôi có cảm giác dường như có gì đó uất ức lắm mới khiến em khóc trước mặt tôi như vậy. Mãi cuối cùng tôi mới biết hôm nay bố em cũng nhập viện, éo le hơn nữa là khoảnh khắc Thanh Trúc chủ động ôm lấy tôi trong phòng bệnh đã bị em nhìn thấy hết. Sau hôm đó, chẳng biết có phải do cảm thấy có lỗi hay không mà thái độ của tôi đối xử với em có chút dịu dàng hơn trước. Tôi bắt đầu quái đản quan tâm đến em nhiều hơn. Lúc ấy tôi vừa động viên mình đó là cảm giác áy náy nhất thời, nhưng cuối cùng tôi phải chấp nhận sự thật đó là sự quan tâm từ chính trái tim tôi. Nhưng sĩ diện luôn không cho phép tôi thừa nhận!!!

Sau một thời gian nữa thì đến buổi du lịch 3 ngày 2 đêm của công ty em. Hôm ấy tôi cũng có một lời mời cho một cuộc hẹn với đối tác trong Nha Trang, nhưng tôi đã từ chối trực tiếp gặp mặt họ. Chỉ vì biết em cũng đi Nha Trang, lại đi cùng cả người yêu cũ mà tôi đã đổi ý hẹn lại vị đối tác kia. Mấy ngày được gần em sớm tối, tôi lại càng để ý em nhiều hơn, để ý cách em nói, để ý nụ cười em, thậm chí nhìn em vui vẻ chơi đùa cùng mọi người, tôi thấy em rất đáng yêu và có một sức hút rất kỳ lạ. Nhất là lúc em quan tâm chăm sóc tôi khi tôi lên cơn đau dạ dày, tôi đã cảm nhận rõ ràng sự ấm áp của một người vợ dành cho chồng. Tự nhiên tôi ước quá khứ kia chưa từng xảy ra, để bức tường ngăn cách giữa chúng ta được phá bỏ.

Sau khi quay về Hà Nội, tôi thấy em bị mẹ mình sỉ nhục và đuổi đánh, trái tim tôi đã rất đau, đau như vỡ thành trăm ngàn mảnh. Lúc ấy tôi đã chẳng thể nghĩ gì khác, chỉ biết rằng tôi phải bảo vệ em. Sau chuyện đó, tôi càng khẳng định “ em đã có vị trí trong tim tôi rồi”. Nhìn thấy em khóc, trái tim tôi cũng như bị ai đó xé toạc.

Tôi cứ nghĩ cả đời này sẽ không một ai khiến tôi có thể có lại cảm giác yêu, tôi cứ nghĩ cả đời này sẽ không yêu ai khác ngoài mối tình đầu. Dù thích em, dù yêu em, nhưng tôi vẫn hèn nhát không dám thừa nhận, mỗi ngày cảm giác đó càng dài rộng ra nhưng tôi lại cố gắng lẩn tránh. Trong tôi là một mớ cảm xúc hỗn độn, cảm giác yêu và thù hận thống trị khiến trái tim tôi điên đảo. Lí trí nói với tôi rằng phải ghét bỏ em, phải hành hạ em thật nhiều nhưng đâu đó ở l*иg ngực trái lại thấy đau mỗi khi tôi làm như vậy. Tôi cứ như một kẻ đứng giữa mênh mông hoang oải, bề ngoài vẫn dày vò em nhưng trong lòng thì không còn muốn nữa rồi. Tôi quyết định đi công tác một tuần để lảng tránh em, cũng là để xem xét lại cảm giác của chính mình.

Đến ngày thứ 5 để công tác, điện thoại thông báo hôm nay là ngày giỗ của Ngọc Trúc. Tôi tự trách mình dạo này lơ đãng quá rồi, ngày trước cứ đến ngày giỗ của cô ấy tôi luôn nhớ như in trong tâm trí, vậy mà năm nay lại để ghi chú trong điện thoại nhắc nhở. Có phải là vì khối lượng công việc quá nhiều khiến tôi trở lên như vậy hay là do tâm trí tôi đã có một hình bóng khác thay thế cô ấy rồi???

Tôi lập tức trở về Việt Nam, sau khi đến mộ thắp hương cho cô ấy xong, tôi đã lái xe đến một ngôi chùa gặp sư cô. Sư cô là người rất quen thuộc với tôi và cô ấy. Sau cuộc trò chuyện tâm sự với sư cô, cuối cùng tôi đã tìm ra được câu trả lời cho chính mình, tôi quyết định buông bỏ hận thù, buông bỏ quá khứ để sống cho tương lai. Tôi muốn cùng em xây dựng hạnh phúc gia đình, tôi muốn cùng em sinh ra những đứa trẻ đáng yêu. Thậm chí tôi đã tưởng tượng ra cảnh mỗi tối chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi xem phim, cùng nhau đi dạo phố, cùng ôm nhau ngủ thật ngon, cùng kể cho nhau những câu chuyện hằng ngày, cùng nhau thức dậy mỗi sớm mai, cùng nhau đi làm…và cả cùng nhau nuôi dậy những đứa con lên người. Vậy mà cuối cùng, em lại nhẫn tâm chặt đứt mộng tưởng của tôi bằng một câu nói “Thịnh, em yêu anh”. Em có biết ngàn vạn lần khi ấy tôi đã hi vọng bản thân nghe nhầm? Thế nhưng em lại thẳng thắn thừa nhận, giây phút đó toàn thân tôi như chết lặng, đờ đẫn nhìn em mà tôi không muốn tin lời em nói. Em nói với tôi rất nhiều, em trách tôi rất nhiều, lời em nói như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim tôi, làm tôi đau đến mức tưởng chừng không chịu nổi. Cuối cùng tôi chỉ biết nở nụ cười nhạt để che đi cảm xúc thật trong lòng. Cười khi trái tim đang rỉ máu. Tôi lái xe rời khỏi nhà ngay trong đêm tối, vừa lái xe tôi vừa rơi nước mắt, hoá ra tôi đã yêu em nhiều như thế, nhiều hơn tôi tưởng tượng.

Cuộc chơi này, tôi chấp nhận thua…thua em…thua một cách oanh liệt!!!

Mấy ngày sau tôi lại chọn cách tránh mặt em, cuộc đời tôi hình như chỉ hèn nhát khi đối diện với em, vì tôi thật sự rất sợ mất em. Vậy mà sau mấy ngày tránh mặt liên tục, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau, tôi có cố gắng thế nào cũng không tránh khỏi hai từ “duyên phận”. Tôi thấy em ngồi cùng anh ta, tôi thấy em nở nụ cười rất tự nhiên, tôi thấy khuôn mặt em rất thoải mái. Trước giờ tôi cứ tưởng bất kỳ chuyện gì trên đời này chỉ cần mình thích là đều có thể làm được, nhưng có lẽ tôi đã sai, có một việc tôi không thể làm được chính là khiến em hạnh phúc như thế. Tôi chợt nhớ tới một câu nói “ Có những người chỉ có thể ở trong tim bạn chứ không thể đi cùng bạn đến hết cuộc đời”. Tôi gật đầu chấp nhận sự thật tàn khốc ấy, tôi chấp nhận buông tay để em được hạnh phúc, tôi chấp nhận lùi về phía sau một bước để thấy nụ cười em rõ hơn, tôi chấp nhận trái tim mình bị lăng trì để trái tim em từ nay không còn vết xước…!!!



Tối đó chính tay tôi vào bếp, nấu những món mà em thích, tôi ngồi bàn đợi em về, dù đợi tới mỏi mòn tôi cũng sẽ đợi vì đây là “BỮA CƠM CUỐI” của chúng ta. Bây giờ nghĩ lại, tôi không biết khi đó mình lấy đâu ra dũng khí để bình thản đối diện với em như thế. Trong suốt bữa ăn, tôi nhìn em rất nhiều, nhưng lại chẳng dám nhìn lâu vì tôi sợ bản thân sẽ không kìm nén được mà rơi nước mắt. Tôi, từ một người không sợ trời không sợ đất mà cũng có lúc yếu đuối như vậy, hài thật ấy. Thế gian ba vạn sáu cơn sầu, chẳng có nỗi sầu nào bằng việc chấp nhận buông tay một người mình rất yêu. Tôi chủ động nhắc đến chuyện ly hôn, nhưng tôi không muốn đề nghị ly hôn, tôi thà cả đời này mình mang tiếng bị em bỏ còn hơn là em mang tiếng bị chồng bỏ. Khoảnh khắc em nói ba từ “ly hôn đi”, bầu trời như sụp đổ dưới chân tôi vậy. Thời gian vắng em, tôi cứ như một thằng điên lượn đi lượn lại trước ngôi nhà em ở. Đêm nào nhắm mắt, tôi cũng nghĩ đến em, bây giờ thế nào, người ta có mang cho em hạnh phúc thật sự không? Rồi tôi biết tin gia đình em gặp chuyện, tôi rất muốn danh chính ngôn thuận nói cho những kẻ gây khó dễ với nhà em rằng “ Động đến nhà em chính là động đến Trịnh Minh Hoàng tôi”,nhưng vì thân phận hiện tại của chúng ta nên tôi chỉ có thể âm thầm giải quyết một số chuyện và giải quyết những khoản nợ lãi cao mà nhà em đang phải gánh. Người đàn ông đó hỏi tôi:

– Có cần nói cho công ty Vũ Gia biết rằng cậu là người trả nợ giúp họ không?

– Không cần! Đừng nói gì liên quan đến tôi.

– Cậu và con gái nhà đó đã ly hôn, vậy mà cậu tốt với họ quá vậy.

Tôi cười nhạt không đáp, vì chỉ tôi biết rằng “ đời này, tôi nguyện đánh đổi tất cả để đổi lấy sự bình yên của em”

Thời gian sau tôi nhận được tin em đã đi nước ngoài, mỗi tối khi trở về nhà tôi đều đứng ngoài ban công, ngước mắt nhìn lên bầu trời cao, nhìn những chiếc máy bay thỉnh thoảng lượn qua” làm ơn cho tôi gửi nỗi nhớ đến cô Vũ Tuệ Linh được không”. Tôi nhớ em đến mức đôi lần nghĩ cho dù em không yêu tôi cũng được, quay về bên tôi là được. Người ta nói có một loại tình yêu ngu ngốc đến mức cho dù đau đớn như bị ngũ mã phanh thây vẫn cứ điên cuồng yêu. Tôi chính là loại đàn ông luỵ tình, ngu ngốc như vậy. Thời gian trôi qua có thể khiến tôi quên đi rất nhiều chuyện, nhưng nỗi nhớ em theo ngày tháng càng ngày càng dài rộng ra, tựa như một liều độc dược phá hủy trái tim tôi. Mỗi lần uống say tôi lại lái xe đến ngôi nhà em ở, nhưng vĩnh viễn không thấy bóng dáng em thêm lần nào nữa. Cuối cùng không chịu nổi, tôi đã đi Thuỵ Điển tìm em, không biết bao nhiêu chuyến bay trong 3 năm ấy, tìm em trong mòn mỏi, tìm em muốn đào tung cả cái đất nước Thuỵ Điển lên. Và rồi, ông trời cũng không phụ lòng người, tôi đã tìm thấy em trong một ngày mùa đông tuyết rơi giá lạnh. Có trời mới biết khoảnh khắc đó tôi đã muốn kéo em ôm vào lòng mình biết nhường nào, tôi muốn nói cho em biết rằng “ Tôi nhớ em…nhớ sắp phát điên rồi”. Nhưng gương mặt em lúc này tàn nhẫn hơn bao giờ hết, em vạch rõ ranh giới giữa chúng ta khiến tôi không đủ dũng khí để làm theo sự chỉ đạo của trái tim.

Khi nhìn thấy em và con, nhìn thấy chàng trai nhỏ có khuôn mặt giống tôi y như đúc, tôi đã nói với mình rằng cuộc đời tôi có thể không có gì nhưng không thể đánh mất hai mẹ con một lần nữa. Sau khi em ở trở về Việt Nam một thời gian tôi mới biết tất cả mọi sự thật từ người trợ lý của mình, hoá ra trước giờ là tôi hiểu nhầm em, hoá ra trước giờ tôi hành hạ và tàn nhẫn sai người. Biết xong hết thảy sự thật, tôi đã rơi nước mắt rất nhiều, tôi thương em bao nhiêu thì lại căm hận bản thân mình bấy nhiêu. Nghĩ lại khoảng thời gian đày đoạ em, tôi đau…đau đến tột cùng. Tôi đấm mạnh tay mình vào bức tường, đấm liên tiếp cho tới khi những đầu ngón tay sưng tấy và rỉ máu, dường như chỉ nỗi đau thể xác mới làm giảm nhẹ cảm giác đau đớn trong lòng tôi.

Mấy ngày sau từ chính miệng em tôi lại biết thêm sự thật tàn nhẫn hơn, ngày mà tôi nhờ người gửi tới cho em đơn ly hôn và hợp đồng chuyển nhượng tài sản thì không ngờ đã bị Thanh Trúc tráo đổi thành “ hợp đồng phá t.h.a.i”. Chính vì điều này mà em đã hiểu nhầm tôi trong suốt mấy năm qua. Tôi giải thích, nói rất nhiều nhưng trong ánh mắt em khi đó tràn đầy uất hận. Cuối cùng tôi phải lặng lẽ đi xuống cổng bệnh viện, đêm đã khuya, đèn vàng sáng rực. Một mình tôi bước những bước chân hơi loạng choạng, tôi không biết rõ phương hướng, cũng không nhìn thấy điểm tận cùng của con đường. Tôi chỉ muốn được ôm em, dùng tất cả sức lực để ôm em, dùng tất cả chân thành để nói “ Anh xin lỗi…anh là một thằng tồi. Xin em cả cuộc đời này hãy để anh được chuộc lỗi lầm”

Và ngay lúc đó, tôi cũng muốn lục cả cái đất nước này lên để tìm Thanh Trúc, tôi muốn tận tay mình huỷ diệt cô ta. Tôi có thể khoan dung, có thể tha thứ bất cứ điều gì, nhưng tuyệt đối không tha thứ việc cô ta gây tổn thương cho em và con của chúng tôi.

Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, cuối cùng em đã tha thứ cho tôi, cho tôi được bù đắp những tổn thương đã từng gây ra cho em. Cô gái của tôi, tôi biết tổn thương gây ra cho em là quá lớn, không gì có thể bù đắp được, tôi nguyện kiếp này và những kiếp sau nữa chỉ cần được bên em, bảo vệ em, tôi làm thân trâu thân ngựa cũng được. Em là tất cả của tôi, là ánh mặt trời, là niềm tin sống của tôi. Thiếu em, cuộc sống của tôi chẳng còn ý nghĩa gì hết. Thế giới này có rộng lớn cỡ nào cũng không bằng một căn nhà có nụ cười của em và các con. Em cười một lần, tôi điên đảo cả tâm can!!!

Giữa thế gian rộng lớn luôn có một người có thể trở thành ngoại lệ của một ai đó. Vũ Tuệ Linh chính là ngoại lệ của Trịnh Minh Hoàng. Cảm ơn em…vì đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi!!!