Naraku đang ngồi trầm tư suy nghĩ bỗng thấy cả người Long Thất loé lên vầng hào quang. Vầng hào quang kia dường như đang chữa trị cho nàng, bởi vì sắc mặt đã hồng hào lên rất nhiều. Hoá ra trên đời này cũng có yêu quái có năng lực tự hồi phục giống hắn. Naraku đối với nữ nhân đang nằm hôn mê trên đất này càng ngày càng thấy khó hiểu.
Ánh sáng kia vốn dĩ màu vàng nhạt mang theo yêu khí, sau khi chữa trị cho nàng lại chuyển sang màu trắng tựa như linh khí bay trở về cơ thể của Long Thất, lông mi người nào đó khẽ rung, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra……
Không ngờ, lần hôn mê này nàng lại mơ đến những chuyện quá khứ ……
Long Thất trong lòng khinh bỉ chính mình một phen, vừa tìm được một cơ thể khác thích hợp hơn liền cảm thấy vô cùng hài lòng, vì vậy mới làm một cái giấc mộng hão huyền đó, nàng ảm đạm đùa cợt một tiếng,“ Vậy mà lại đem chuyện của bốn trăm năm trước lôi ra xem hết một lượt, Long Thất, lúc này là lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ đến người khác , ha ha……”
Nàng thở dài một tiếng, lấy tay che lại ánh mắt, nàng thật sự không ngờ, thì ra vẫn luôn không quên được những chuyện đó ……
“Ha ha……” Nàng cười khẽ , thanh âm vang lên đầy thê lương, cười đến mức ngay cả nước mắt cũng đều rơi xuống thành hàng, rõ ràng đã cố gắng quên hết đi những chuyện đó, vì cái gì giờ phút này lại nhớ ra tất cả chứ?
Cảm giác lạnh lẽo làm nàng nhận ra hình như trên vai có cái gì đó chạm vào, Long Thất trong bóng tối cứng ngắc quay đầu lại, hơi thở quen thuộc làm nàng trở về thực tại, là Naraku!
Nàng mới từ trong cơ thể Kaede đi ra liền hoá trở về nguyên thân rồng, hao hết khí lực toàn thân mới có thể biến trở về hình người, cuối cùng lại tâm lực tiều tụy hôn mê bất tỉnh…… Nàng nhớ rõ……
Long Thất bật dậy từ dưới đất lên, cái áo lông trắng bởi vì hành động mạnh mẽ đột ngột ấy mà xém tí nữa thì rơi xuống, nàng vội vàng bắt lấy, thế này mới biết thì ra mình không chỉ cởi trần, trên người khoác hờ cái áo lông của Naraku mà còn đang nằm trên đùi hắn, nàng luống cuống tay chân xấu hổ thẹn quá thành giận,“Naraku, ngươi cái đồ tiểu nhân, thừa dịp người ta chưa chuẩn bị!”
Bao nhiêu cảm xúc tiêu cực ban nãy đều tiêu biến, vấn đề nan giải trước mắt khiến nàng không biết nên làm gì, cái tên Naraku này!
Long Thất vừa tức giận vừa thi triển phép thuật hoá ra y phục của vu nữ, chủ yếu là vì để người khác không nhận ra mình là người ngoài, cho nên mới thay quần áo cổ đại. Xong xuôi đâu đó, đầu óc cũng tỉnh táo lại phần nào……
Naraku ánh mắt thâm thuý nhìn bộ phục sức vu nữ màu hồng, còn có đôi mắt màu tím trong suốt xinh đẹp hơi chuyển động, khuôn mặt nhỏ gọn thanh tú hơi cúi xuống, hắn ra vẻ thực nghi hoặc hỏi một câu,“Hửm? Thừa dịp ngươi chưa chuẩn bị sao?”
Naraku bước từng bước đến trước mặt Long Thất, ý cười bên khoé môi mang theo chế giễu , Long Thất lùi rồi lại lùi, trong không cam lòng nhưng ngoài mặt vẫn cắn răng, miễn cưỡng cười vui nói,“Không có, dù sao trước kia khi ngươi còn là đứa trẻ đều đã bị ta nhìn thấy hết rồi, như vậy hai ta không ai thiếu nợ ai, thực công bằng.”
Nghĩ như thế nào…… Cũng nghĩ không ra cái lý do công bằng a……
Naraku nhìn nàng, gần trong gang tấc, nắm lấy vai đẩy nàng vào lòng , Long Thất bị kéo vào lòng nam nhân đột ngột như vậy, hơn nữa người của Naraku còn rất nóng, mặt không nhịn được mà ửng hồng, miệng mấp máy nói không ra lời, tay dùng sức muốn đẩy Naraku ra, nhưng là đẩy thế nào cũng đẩy không ra.
Naraku tựa tiếu phi tiếu nói,“ Hành động này… Chỉ có thể nói là do Oniugmo thừa lúc ta còn chưa kịp chuẩn bị!”
Nàng tận lực duy trì khoảng cách giữa hai người, kiên quyết đính chính lại lời nói của hắn,“Naraku, ngươi là ngươi, hắn là hắn, ngươi là kẻ mà Onigumo không có khả năng điều khiển được nhất, đây là hình ảnh trẻ con không nên nhìn……”
Nàng tốt xấu gì cũng sống được mấy trăm năm rồi, chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã nhìn thấy heo chạy, như thế nào lại không rõ ‘biểu hiện đen tối’ này của Naraku chứ? Lúc chăm sóc Onigumo, nàng cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như này của Onigumo, cũng đúng, Onigumo hắn lúc còn khoẻ chuyện gì mà chưa từng làm ? Chẳng qua là do nàng may mắn gặp được lúc hắn đang bị thương phải băng bó như xác ướp, như vậy dù có động tình cũng chẳng thể làm gì được ……
Nàng trong lòng một trận ác hàn, Onigumi kia vậy mà cũng để ý đến thân thể bé xíu kia của Kaede sao?
Nhưng mà…… Nàng không câu dẫn hắn, vì cái gì lại có phản ứng? Long Thất rối rắm nhìn Naraku, Naraku cầm lấy tay nàng nửa điểm thương hương tiếc ngọc cũng không có, Long Thất giãy giụa như nào cũng không thoát khỏi tay của hắn….
“Hắn và ta vốn là một thể, ta và hắn làm sao có thể đem ra phân biệt được ai với ai ?” Thanh âm Naraku tà mị mang theo nhè nhẹ dụ hoặc , tay kia tuỳ ý vỗ về lưng của nàng, Long Thất lập tức cong chân đá vào tiểu đệ đệ không an phận của hắn, miệng còn phân bua giải thích cho hành động kia của mình ,“ Người ta muốn đá là Onigumo, Naraku, ngươi không cần góp phần náo nhiệt!”
Long Thất cật lực chống lại giọng nói mê hoặc kia của Naraku, không ngờ ngay cả trong lúc này, hắn vẫn là một vẻ mặt nghiêm túc không chớp mắt lấy một cái, nếu là người tốt thì trong tình huống này trong ánh mắt vẫn nên có một chút kìm nén, nhưng người này tuyệt đối không phải người tốt, nhìn bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn là biết ……
Naraku nhẹ né tránh một đòn hiểm kia của nàng, nhất kích bất thành, Long Thất liền biết cơ hội đã hết rồi, lần đầu tiên cùng một nam nhân tiếp xúc thân mật như vậy khiến Long Thất sớm đã không bình tĩnh được, Naraku kia lại còn cố tình trêu chọc khiến mặt nàng nhanh chóng đỏ như quả đào chín, ánh mắt kia của hắn giống như là muốn nhìn xuyên qua y phục của nàng vậy……
Naraku ý vị sâu xa nhìn biểu hiện thất kinh kia của nàng, hắn cúi đầu, thở ra một hơi bên tai nàng, nhẹ giọng nói,“Như vậy thì Long Thất, ngươi còn có cách gì có thể khiến cho Onigumo thu hồi lại tâm tư đen tối này không?”
Trên tai đột nhiên có hơi nóng nhanh chóng đỏ lên, thân thể vốn mẫn cảm khiến cho nàng không nhịn được mà kêu khẽ một tiếng, sau đó vội vã lấy tay bịt lấy miệng của mình ngăn lại , tay kia thì vội vàng che lỗ tai, phòng bị nhìn Naraku……
Nàng làm sao lại có thể kêu ra loại thanh âm “vô sỉ” như thế ……
Rốt cục, Naraku nhân từ buông nàng ra, mà Long Thất như được ân xá lập tức né xa hắn mười thước, vẻ mặt oán giận, nàng nói,“Hỗn đản, nếu thật sự đây là do Onigumo, ta nhất định sẽ thiến hắn! Loại động vật thú tính như nam nhân các ngươi cho dù là ở thời đại nào cũng đều xấu xa như nhau!”
Long Thất không cho rằng Naraku là người thực sự có ý định làm ra hành động kia bởi vì nàng biết hắn là kẻ không có ham muốn với nữ nhân, người con gái duy nhất hắn thích vĩnh viễn chỉ có Kikyo, chỉ có Onigumo kia là tâm tư đen tối, chuyện gì cũng có khả năng làm ra, cho nên…… Nàng đem toàn bộ lỗi lầm vừa rồi đẩy hết lên người Onigumo, nhưng vẫn quay sang trừng mắt với Naraku một cái : “Cho dù chuyện kia không liên quan đến Naraku ngươi, nhưng ngươi cũng là kẻ giúp hắn, là đồng loã với hắn, ngươi rõ ràng có thể ngăn được hành động của hắn, nhưng lại cố tình để ý chí của hắn mượn thân ngươi phi lễ ta!”
“Ta cùng với Onigumo thật sự có thể tách ra giống như ngươi nói sao?” Naraku đứng ở một bên, nhìn Long Thất dáng vẻ như chim sợ cành cong, không chút để ý nói,“ Tâm của Onigumo có thể thật sự bị tách ra sao?”
“ Trong lòng ngươi không phải đã rõ rồi sao?” Long Thất quay đầu, bất khả tư nghị nhìn hắn,“Không cần thử ta , ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi, không phải chuyện gì cũng biết……”
Nàng ngẩng đầu, nhìn ánh sáng lập loè của tinh tú trên trời, dường như lai nghĩ tới chuyện không vui gì đó, hai mắt linh động khép lại,thanh âm có chút ảm đạm nói,“Hơn nữa…… Biết được tương lai cũng không phải là chuyện gì tốt, giống như ta cũng không muốn tương lai của ta sẽ có người nào biết, tuyệt không muốn, hận không thể từng bước từng bước gϊếŧ chết những kẻ đó, làm cho những kẻ quấy rầy cuộc sống của ta đều chết hết…… Thật sự…… Lúc còn nhỏ đã nghĩ như thế ……”
…
# Chim sợ cành cong :
Đồng ý với calib-fo, Ngày xưa lúc chưa có súng đạn hiện đại như bây giờ người ta săn bắn bằng các công cụ thô sơ trong đó có Cung. Nghĩa đen của câu nói là mô tả trạng thái con chim (bị cung tên bắn trượt) do vậy nó sợ cành cong, vì cành cong giống cây cung. Nghĩa bóng người xưa nói xa xôi hơn đối với những việc xảy ra ở đời ví dụ như mô tả trạng thái của người con gái đã yêu mà bị phụ bạc nay lại trong tâm trạng yêu nhưng sợ giống như lần trước…Có một thần xạ thủ tên là Canh Doanh, một hôm cùng ngồi uống rượu với Ngụy vương trong vườn, ngước mặt lên trời nhìn thấy một con chim đang bay, bèn nói với Ngụy vương: “Tôi vì đại vương mà biểu diễn kéo cung bắn giả, nhưng kỹ thuật cũng có thể làm cho con chim rơi xuống.”Ngụy vương không tin, cho rằng anh ta nói khoác, Canh Doanh chỉ cười cười, chuẩn bị tư thế tốt, kéo căng dây cung mà không có mũi tên, chỉ nghe dây cung bật một tiếng, chim nhạn đang bay trên không rơi thẳng xuống đất.Ngụy vương kinh ngạc nói: “Kỹ thuật bắn cung thật có thể đạt đến trình độ như thế sao ?”Canh Doanh trả lời: “Đại vương, thật ra không phải kỹ thuật bắn cung của tôi cao minh, mà là vì con chim nhạn này đã bị thương trước.”
Ngụy vương cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi: “Chim nhạn lớn đang bay trên không, làm sao ngươi biết nó bị thương chứ ?”
– “Nó bay rất chậm, tiếng kêu lại bi thảm chắc hẳn là vì vết thương chưa được lành, do đó mà trong lòng nó rất sợ hãi vì chưa bình phục, cho nên khi nghe tiếng của dây cung bật thì lập tức kinh hoàng lúng túng, và không kể có mũi tên hay bắn tới hay không, thì theo bản năng liền mảnh liệt vỗ cánh bay lên, kết quả là đυ.ng đến vết thương cũ, hai cánh chịu không nỗi cơn đau ấy, thế là từ trên không rơi xuống đất vậy.”
(Chiến quốc sách: Sở sách)
Suy tư:
Con chim đã một lần bị chết hụt, thì sợ nghe tiếng bật của cây cung, sợ cành cây bị ngọn gió lay động, và sợ luôn cả cành cây có hình dáng cây cung.