Chương 4: Xuyên về thất bại

Long Thất không nghĩ tới Kikiyo nhanh như vậy đã đuổi kịp nàng nên cũng có chút kinh ngạc, nét mặt biểu lộ ý cười, mà đối diện nàng, Kikiyo mặt không chút thay đổi từ từ tiến lại về phía nàng, đứng cách nàng một thước, sau đó chĩa thẳng cung tên về phía nàng, ánh mắt ôn nhu híp lại, lạnh lùng nói,“Ngươi…… Là ai? Vì sao lại muốn trộm ngọc Tứ Hồn ?”

“Tỷ tỷ đại nhân……” Long Thất nghiêng đầu cười, không có nửa điểm ác ý,“Ngọc Tứ Hồn này dù sao cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, ở bên người tỷ tỷ chỉ biết làm hại tỷ tỷ, nếu tỷ để ta mang nó đi thì sau này có thể sống một cuộc sống yên ổn rồi.”

“Ngươi không phải Kaede!” Kikiyo cơ hồ khẳng định nói, nàng cảm thấy thật tức giận, khuôn mặt ôn nhu bởi vì tức giận càng trở nên lạnh nhạt khó gần,“Là Hắc Vu nữ Tsubaki phái ngươi tới để cướp Ngọc sao? Vậy Kaede đang ở đâu? Các ngươi giấu muội ấy ở đâu !”

Kaede là người thân duy nhất của Kikiyo, vừa nghĩ đến Kaede sẽ ra sao, Kikiyo trước nay vẫn luôn bình tĩnh cũng trở nên mất bình tĩnh , Phá ma tên nhắm ngay cái người bày ra vẻ mặt vô hại, cười vô tội cũng là người đang chiếm thân thể của Kaede đang đứng kia, nàng biết trong thân thể của Kaede có yêu quái, nhưng không biết từ khi nào yêu quái đã nắm giữ thân thể của Kaede !

Long Thất bị Kikiyo dùng tên uy hϊếp , trên mặt liền nhăn thành một cục……

Không biết mũi tên kia của Kikiyo có tác dụng với rồng không nhỉ……

Nàng lấy tay lau mồ hôi trên trán đi, mũi tên kia dù vô dụng nhưng chỉ sợ vẫn sẽ làm người ta bị thương được a !

Nàng đứng đó yên lặng suy nghĩ một lúc rồi sau đó lẳng lặng nói,“Ta chính là công chúa của Long tộc, đứng hàng thứ bảy, Long Thất, Ngọc Tứ Hồn rất có thể là bảo vật thất truyền của tộc ta, vì thế nên ta phụng mệnh đến đây mang nó về.”

“Ngươi đã đem Kaede đi đâu?”

“Không có, thời điểm ta vào thân thể của Kaede, ta không nhìn thấy nàng.”

Tay của Kikiyo run run lợi hại hơn , ánh mắt của tiểu cô nương chiếm dụng thân thể của Kaede này rất khác biệt. Ánh mắt của Kaede chỉ có chờ mong cùng kính ngưỡng, mà người này lại hoàn toàn không như vậy, tuy rằng là cùng một thân thể, nhưng trong mắt lại lóe ra quang mang rực rỡ cùng thoải mái tự nhiên, giống như đây thật sự là thân thể của nàng ta chứ không phải Kaede, không chút run sợ, không chút lo lắng.

Nàng lạnh lùng hỏi,“Kaede đâu?”

Đây mới là điều quan trọng nhất!

“Có lẽ đã chết rồi…… Bằng không làm sao ta có thể dễ dàng chiếm được thân thể của nàng như vậy chứ!” Nàng hơi do dự đáp.

“Yêu quái, chớ có hồ ngôn loạn ngữ, ngọc Tứ Hồn không thể ở trong tay yêu quái được, ngươi nếu cứ cố chấp như vậy thì đừng trách ta không khách khí!” Kikiyo nhíu mi, cảm thấy lại sinh ra một phen so đo,“Ta thấy ngươi cũng không phải là người xấu, vậy nên đừng làm việc ác !”

Tay cầm cung tiễn nhắm về phía Long Thất có phần run run, mà trên thân thể của tiểu cô nương tên Long Thất kia quả thật cũng không có tà khí, Ngọc Tứ Hồn trên tay nàng cũng không bị đen đi, điều này làm Kikiyo cảm thấy hơi hơi thả lỏng, ít nhất cũng không phải là yêu quái xấu, cho dù nàng đang ở trong thân thể của Kaede, thì cũng sẽ không làm tổn hại đến Kaede……

“Ta không có làm chuyện xấu!” Đôi mày liễu của Long Thất nhíu lại, khóe miệng vểnh lên.

“Vậy sao còn không giao Ngọc Tứ Hồn ra đây? Thứ này không thể tùy tiện để ở bên ngoài được,” Kikiyo ra vẻ trưởng bối nói,“Nghe lời, đừng hồ nháo .”

Long Thất trong lòng một trận cảm động, đúng vậy! Là nhóm lão nhân kia hồ nháo chứ không phải nàng !

“Kikiyo…… Tỷ tỷ……” Long Thất gãi gãi đầu, nhẹ nhàng nỉ non , trong ánh mắt ê ẩm , không biết như thế nào lại có chút luyến tiếc cùng bi thương, nước mắt lại đua nhau chảy xuống.

Bình thường ở trong cung, các vị tỷ tỷ đều luôn bận việc, rất ít có cơ hội ở cùng một chỗ với nhau. Cho đến khi tới đây gặp được Kikiyo, nàng mới được cảm nhận tình tỷ muội ấm áp ấy,“Ta …… Phải đi rồi, tỷ tỷ nhớ bảo trọng!”

Kikiyo không thể làm gì ngoài nhìn nàng rơi lệ, còn chưa kịp làm gì, Long Thất đã lau khô nước mắt, nhẫn tâm nhảy vào trong giếng……

Tỷ tỷ đại nhân, đây là tiểu thất vì tỷ tỷ mà làm, thế nên, đừng giận tiểu thất được không……

Chỉ cần mang theo Ngọc Tứ Hồn cái thứ nguy hiểm này rời đi, tỷ có thể sống một cuộc sống bình thường mà tỷ đáng ra phải có, người cũng được, yêu cũng được, không cần so đo làm gì, toàn tâm toàn ý là được rồi, tái kiến ……

Đánh chết nàng cũng sẽ không nói cho người khác, lúc trước sau khi nàng xem [ Inu Yasha ] thì mặt mũi trên dưới chỗ nào cũng là nước mắt , cho dù lần này nàng không tình nguyện đi làm cái nhiệm vụ này, nhưng ở sâu trong lòng kỳ thật vẫn có một tia chờ mong……



……

Linh hồn xuyên qua cũng không thể cam đoan trăm phần trăm thành công, sở dĩ đám người kia dám thử một lần là vì nàng là long nữ, chống lại được sự tàn phá của thời gian , cho dù thất bại cũng sẽ không có tổn thất gì, cùng lắm thì coi như ra nước ngoài đi du lịch, một ngày nào đó cũng có thể đi đường vòng để quay về…

Nhưng là! Bọn họ đem nàng trở thành cái gì ?

Vật thí nghiệm sao? Công cụ sao? Nàng nhưng là long nữ!!!!

Trở về nhất định sẽ chỉnh chết bọn họ!!!

“Kaede!” Kikiyo mặt tái nhợt như tờ giấy, vội vàng chạy đến nhìn vào trong giếng, chỉ nghe thấy ‘Phanh’ một tiếng như tiếng của một vật thể nặng rớt xuống, sau đó là tiếng thét chói tai vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của rừng núi.

Con mẹ nó !

Là ai nói mang theo ngọc Tứ Hồn thì nhất định có thể từ nơi này xuyên qua để trở về?!!!

Long Thất té rớt ở đáy giếng, đầu bị đau đến mức thiếu chút nữa thì ngất đi, nàng còn tưởng rằng mình giống Kagome, có thể tùy tiện chạy vào chạy ra ở thế giới này với thế giới khác khi cầm ngọc Tứ Hồn… ai ngờ…

“Đau đau đau……” Long Thất một tay xoa đầu, một tay đấm đất.

Thiếu chút nữa là nàng đã ngã đến phát ngốc luôn rồi!

“Hừ ! Là ai đã phá giếng!”

Nàng xoa đầu, thứ chạm vào đất đầu tiên chính là đầu của nàng a ! Nàng không nghĩ tới thân thể của con người lại yếu đuối đến như vậy, không phải chỉ là rơi xuống thôi sao? Mới thế mà đã sưng lên 1 cục rồi…

Long Thất có chút hoang mang,lẽ nào nàng trở về không được sao? Rốt cuộc là vì sao không thể xuyên qua? Vì cái gì mà Kagome đi mà nàng lại không được?

Long Thất cười đến mức so với khóc còn khó coi hơn,hu hu hu! Sao lại thế này?

Nàng ở đáy giếng dùng sức nhảy, thử xem xem có phải hay không sai lầm, nhưng thử nhảy vài cái vẫn không có tác dụng…

Nàng lừa mình dối người nghĩ, giếng này tuyệt đối không phải là cái giếng mà Kagome xuyên tới !

Hay là vì chưa đến lúc ? Long Thất than thở một phen, lại nghe thấy bên trên truyền đến tiếng la hét đầy sốt ruột của Kikiyo,“Kaede, Kaede…… Mau đáp tỷ tỷ một tiếng đi !”

Kikiyo tỷ tỷ…… Long Thất nhìn lên miệng giếng cao chót vót ở phía trên, bỗng nhiên có vài giọt nước rơi xuống mặt nàng. Đây là… nước mắt !

Kikiyo tỷ tỷ khóc sao?

Long Thất phát hiện ngực của mình ẩn ẩn đau, Kikiyo đã nói nàng không phải là muội muội của mình, vậy vì sao còn vì nàng mà rơi lệ?

Trong ấn tượng của nàng, Kikiyo là người rất kiên cường, bất cứ lúc nào cũng lạnh lùng khó gần. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dáng yếu đuối vô lực ấy của Kikiyo……

“Ta ở……” Trong lòng dâng lên phen cảm động, Long Thất cuối cùng vẫn là nhìn không quen nước mắt của vu nữ nào đó!

Nàng lấy ngọc Tứ Hồn ra , dù đáy giếng tối như mực nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy Ngọc Tứ Hồn. Nàng siết khẽ nó một cái,không thể trở về sao……

Có phải hay không bây giờ vẫn còn sớm? Chỉ dựa vào một mình nàng thì không thể thay đổi thời gian và không gian sao?

Nếu Kikiyo không chết, ngọc Tứ Hồn cũng không mất, như vậy ở cái thế giới kia, Kagome sẽ không được sinh ra sao?



Kagome là chuyển thế của Kikiyo, vạn vật vốn tương liên với nhau, há có thể nói sửa thì sửa sao?

Chẳng lẽ một khi bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển dời thì phải dựa theo nó để đi, không có con đường khác sao? Long Thất lần đầu tiên cảm giác được nguy cơ, cái thứ gọi là định mệnh này bắt đầu làm rối loạn dự tính của nàng! Chẳng lẽ nói…… Nàng nhất định phải ở cái nơi này thêm năm mươi năm nữa?

Một loại tuyệt vọng thật sâu ập đến, Long Thất khóc không ra nước mắt !

Trời ơi, số mệnh của nàng vì sao lại khổ thế này ??

Nhóm lão nhân kia không phải đã nói, máy móc thời không tất cả đều bình thường, chỉ cần tìm được nơi tương liên với thế giới của nàng thì có thể xuyên trở về sao?

“Kaede, ngươi đừng sợ, tỷ tỷ lập tức đi tìm thôn dân đến cứu muội ra.” Sau khi Kikiyo nghe được một tiếng của nàng, lòng rốt cục cũng hạ xuống, vội vàng để lại vài câu, lại nghĩ đến thân hình bé nhỏ ốm yếu của Kaede từ trên cao như vậy rơi xuống giếng, nhất định là sẽ đau đến thất điên bát đảo nên cũng cảm thấy thập phần lo lắng khẩn trương , tuy rằng nàng bây giờ một bụng nghi vấn, nhưng nghĩ đến, dù sao đó cũng là thân thể của muội muội nàng……

“Ta tự đi lên được!” Tính quật cường của Tiểu Thất lại nổi lên, rõ ràng là nàng tự mình nhảy xuống trước, nếu để Kikiyo đi cứu thì không phải rất mất mặt sao?

Kikiyo xoay người định chạy đi, nghe vậy liền ngừng lại, cười một tiếng,“Kaede, bây giờ bướng bỉnh không có tác dụng đâu.”

Long Thất buồn bực trong chốc lát, sau đó nhìn miệng giếng nho nhỏ trên đầu, mới cảm thấy có khí không lực ,“Ừm……”

Nàng hiện tại đang ở trong thân thể nhân loại, một là không thể bay, hai là không có pháp lực, ba, miệng giếng quả thật rất cao, với cái thân thể nhỏ nhắn này thì chẳng thể làm gì được ngoài việc chờ chết ……

Nghe được cước bộ phía trên càng ngày càng xa, nàng một thân vô lực dựa vào vách đá, quả nhiên người định không bằng trời định, nàng còn nghĩ rằng có thể chạy trốn thật nhanh, rồi bỏ chạy về nhà ……

Này từng bước không được, như vậy chỉ còn cách là phải cùng Kikiyo bảo vệ ngọc Tứ Hồn , tận lực ngăn cản tình thế phát triển xấu như trong truyện , rồi mượn cơ hội đem ngọc trở về, tuy rằng biết hết thảy sẽ trở nên phức tạp, nhưng , làm Long nữ, như thế nào có thể mới gặp tí việc đã nhụt chí được?

Cuối cùng, Kikiyo tìm đến thôn dân dùng dây thừng kéo nàng từ đáy giếng lên, Kikiyo cũng không tiếp tục hỏi gì nữa.

Kikiyo vươn tay,“Này, có thể trả lại cho tỷ tỷ không?”

Hai tay Long Thất nắm Ngọc Tứ Hồn ở phía sau lưng , nghe vậy chỉ đành bày ra một bộ dáng không cam tâm tình nguyện đưa trả ngọc Tứ Hồn. Bây giờ cho dù nàng cầm ngọc cũng không thể trở về nhà được, cầm ở trong tay cũng không thể bảo đảm được an toàn cho nó, luận thực lực, Kikiyo dù sao vẫn hơn nàng, bất đắc dĩ đành phải hạ quyết tâm trả Ngọc lại ……

Còn sau khi trở về lại bướng bỉnh, không được tự nhiên nói,“Thôi, lần này là ta dùng sai thủ đoạn, cho nên tạm thời bây giờ trả lại cho ngươi.”

Kikiyo cười yếu ớt không nói, nhận lại Ngọc Tứ Hồn từ trong tay nàng, cười khẽ.

Long Thất vẻ mặt lưu luyến nhìn ngọc Tứ Hồn bị Kikiyo lấy đi, đây chính là giấy thông hành để nàng quay trở về đó !!!

“Cái kia…… ngọc Tứ Hồn ……”

“ Kaede, ngươi còn nhỏ, đừng có đặt chủ ý lên Ngọc Tứ Hồn, thứ này…… Không phải mỗi người đều muốn có nó, nhưng là tỷ tỷ không thể không đem nó bảo vệ thật tốt.” Kikiyo nhìn ngọc Tứ Hồn , dịu dàng nói.

Long Thất thật cẩn thận liếc Kikiyo một cái, thôi, cũng là không còn lời nào để nói,“Cái thứ không rõ lai lịch này thế nhưng lại khiến nhân loại các ngươi thờ phụng thành như vậy, đúng là tầm thường.”

Kikiyo làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, đối đãi với nàng như với Kaede , lấy ánh mắt tinh tường của Kikiyo, sợ cũng đã sớm đoán được vài chuyện ?

Long Thất cảm giác được trong thân thể này có nơi nào đó tập kết một thứ không tốt , nhưng không dễ tới gần, sợ là ai đã có ai đó đối chủ nhân thân thể này làm chuyện gì đi, chính vì thế mà sau khi xuyên qua, nàng mới có thể bình an vô sự, bằng không nào có nhẹ nhàng như vậy!

Thân thể kỳ quái này, còn cả chuyện không biết đường về nhà, Long Thất vẻ mặt ai oán trừng mắt nhìn Giếng Ăn Xương, nếu bây giờ nàng có lửa trong tay, nhất định sẽ đốt nó thành tro bụi mới thôi!!!

Đi phía trước, hung hăng đá một cước thật mạnh vào Giếng Ăn Xương, nhưng là…… Còn chưa có hả giận!