Naraku kia tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng,“Ngươi làm sao mà biết được chuyện của ta?”
“Ngươi cũng biết ta là yêu quái?” Long Thất giương mắt, mắt đối mắt với hắn, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo không rơi vào hồ nước sâu không thấy đáy trong đôi mắt ấy. Mẫu hậu đã từng nói, nếu muốn gạt người ta thì trước hết phải xem đối thủ là ai, phải có đủ dũng cảm đối mặt với người ta, nhất là không được phép lộ ra bất kì cảm xúc gì trước mặt hắn, nhất là đối với một kẻ như Naraku. Nàng lúng túng không biết làm như nào, lừa hắn thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, hơi vô ý là kiếm củi ba năm thiêu một giờ nhưng nếu không lừa thì phải nói thế nào? Trái tim đập thình thịch không ngừng, chột dạ vô cùng.
“ Hoá ra ngươi cũng biết là ta lẻn vào trong mơ của ngươi, ta… ta kỳ thực không có ý gì, chẳng qua Onigumo là sủng vật của ta, làm chủ nhân, ta ít nhất cũng phải biết hắn nghĩ cái gì, đúng không? Như vậy mới có lợi cho việc kiềm chế hắn, tuy rằng cuối cùng lại có chút sơ sót……”
Naraku dừng một chút, lời này có tình có lý, cho qua ,“ Nói thế, ngươi có biết tiếp theo ta sẽ làm gì không?”
Thanh âm không nhẹ không nặng, nhưng bên trong lại tràn ngập sát khí……
Long Thất cơ hồ có thể cảm giác sống lưng chợt lạnh, vì thế, nàng mở to mắt nói nửa giả nửa thật,“Biết, bất quá… phải là một khắc trước khi chuyện đó xảy ra mới biết được .”
Này cũng không tính giả, chuyện của Naraku nàng nắm tới chín mười phần, cho nên có thể mượn cớ này dùng một chút cho có lệ, nàng còn muốn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai mà….
Vì thế, sát khí quanh thân Naraku cũng giảm đi một chút, Long Thất âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, mẹ nó, đúng là hết cả hồn, nói dối hắn quả thật là khiến cho người ta hao tổn biết bao nhiêu sinh lực, tổn thọ mấy trăm năm!
Naraku nhìn nàng hỏi,“Là như vậy sao?”
“Đương nhiên, đây chính là… là bản lĩnh của Long tộc, người ngoài tuyệt đối không thể có, muốn học cũng không có được……” Vì sợ hắn hoài nghi nên nàng lập tức tìm cách thêm chút mắm, dặm chút muối nhằm tăng độ tin tưởng.
“Như vậy, ta kế tiếp muốn làm cái gì?” Naraku tất nhiên không phải là loại tiểu bạch thỏ dễ tin người, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Long Thất nhìn hắn. Nàng biết, hắn đây là đang dò xét xem điều nàng nói là thật hay giả, may là nàng đã chuẩn bị đối sách…
Long Thất từng bước tiến lại gần Naraku, nhẹ nhàng vươn tay phải, đặt lên vị trí trái tim của hắn. Naraku cũng không có tránh, hắn muốn xem thử nữ nhân này rốt cuộc là muốn làm cái gì, người trước mặt này có năng lực gì hắn đại khái cũng hiểu rõ, cho nên không sợ nàng trốn, chỉ là bị một nữ nhân như này chạm vào người, hắn không khỏi nhíu mày một cái.
Lúc này, bên tai lại vang lên thanh âm lanh lảnh như chuông bạc của nàng, làm người ta vừa nghe đã cảm thấy ngọt ngào đến tận đáy lòng, gằn từng tiếng nói,“Tuy rằng ta cực kỳ không tin được là sủng vật của ta đã bị ngươi hấp thụ, nhưng này cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, ngươi cũng đừng có tưởng bở, chẳng qua lúc đó là hắn sơ suất nên mới bị đám yêu quái đó dụ dỗ, có gan trốn tránh cái chết để mà kí khế ước với chúng, nhưng ước nguyện của hắn vẫn chưa được hoàn thành, cho nên…… Nơi này, sợ là không ổn định……”
Tiểu cô nương kia nhón mũi chân, bàn tay nhỏ nhắn khe khẽ chạm lên ngực hắn mang theo một nguồn nhiệt ấm áp, Long Thất không để ý đến biểu tình của Naraku, nhưng cũng cảm giác được người hắn hơi run lên……
Naraku dù thế nào vẫn có suy nghĩ của riêng mình, cho nên sau khi nghe lời này, hắn chắc chắn sẽ tò mò về nàng, mà cơ hội duy nhất của nàng chính là đây ……
Nàng nói,“ Vì thế, ngươi mới khôi phục thân thể ban đầu, chuyện ngươi nên làm lúc này không phải là tìm cách hoàn thành ước nguyện của Onigumo, mà là tìm cách áp chế toàn bộ những xao động trong người ngươi xuống……Như vậy mới có thể tránh khỏi việc bị trái tim của Onigumo điều khiển……”
“Ha ha……” Naraku nghe xong lại tà mị nở nụ cười, thanh âm không lớn, lại làm cho người ta cảm giác thấy có nguy hiểm, hắn nhẹ vỗ lên cổ của nàng, ý cười ẩn hiển nơi đáy mắt,“Thật muốn…… Thật muốn siết cái cổ này……”
Bàn tay lạnh lẽo tuỳ ý vuốt nhẹ trên cổ nàng , Long Thất thân thể cứng đờ, không dám động, Naraku, cái tên tâm tình bất định này!
Trên trán rất nhanh chảy xuống rất nhiều mồ hôi, đôi mắt đỏ tươi vẫn nhìn chằm chằm nàng nhưng lại nhìn không ra ý tứ trong ấy…
Tay có chút xấu hổ lấy ra khỏi ngực hắn……Xem ra diễn quá cũng không phải chuyện tốt ……
…… Bởi vì người này là Naraku……
Được rồi, nàng đúng là đã tìm trăm phương ngàn kế tìm đường sống, nhưng kết quả vẫn là không có gì thay đổi……
Sau đó đột nhiên cổ lại thả được thả lỏng, Naraku cười chế giễu nhìn nàng,“Ta còn nghĩ ngươi sẽ không biết sợ, cùng lắm sẽ cá chết lưới rách, xem ra, ngươi cũng có lúc biết sợ!”
Long Thất biết, Naraku sở dĩ có biểu tình như này, đại khái là vì mình đã đoán trúng suy nghĩ trong lòng hắn, chuyện Onigumo không an phận là chuyện chỉ có hắn biết , thế mà nàng lại có thể phát hiện ra, làm cho một kẻ luôn tâm tư thâm trầm làm sao có thể bỏ qua một người có thể biết được ý nghĩ của hắn? Nàng nói ra cũng không được, không nói cũng không xong, đằng nào cũng chết, liều một lần không chừng còn có đường sống?
“Ha ha……” Nàng cười gượng,“Ta chẳng qua chỉ là một nhân loại mà thôi , ngươi muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi, cần gì phải nói nhiều như vậy, bất quá, giữ lại ta thực ra cũng có lợi, tốt xấu gì ta cũng là yêu quái, có khi sau này còn có thể giúp ngươi một tay cũng nên. Ngươi nói xem có đúng không, Naraku?”
Long Thất trong lòng tràn ngập hận ý, bà đây ngày sau mà có cơ hội, nhất định sẽ tìm cách chỉnh chết ngươi, khiến cho ngươi sống không bằng chết!! Nhất định sẽ lột cái áo bông chết tiệt của ngươi đem đi bán, đá tiểu đệ đệ cho ngươi tuyệt hậu luôn !!!
Long Thất nàng trước nay làm gì có chuyện thê thảm như này chứ?
Thế mà nay nàng lại phải nhún mình hèn mọn tìm cách dỗ cho một tên bán yêu vui vẻ để bảo toàn mạng sống! Nếu nàng không tự lực cánh sinh như thế, thì liệu sẽ có ai đến cứu nàng, giúp nàng trở về nhà đây?