Xem ra thời cơ chưa tới, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười đáng yêu nhìn hắn, dù sao, bây giờ Naraku cũng chỉ là một ‘ tiểu Naraku’ nhỏ bé vô hại, Long Thất đối với Naraku trong bộ dạng này hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào, chỉ cần hắn không đột nhiên biến lớn là được.
Nàng tiến lên nâng tiểu Naraku vừa bị nàng nhẫn tâm đạp một cái đứng dậy, tiểu tử này vô tâm không phế liếc nàng một cái, ra vẻ hồ nghi không biết nàng là ai. Bỗng nhiên hắn giơ tay ra, trực tiếp công kích của nàng mặt, bàn tay nhỏ xíu ra sức nhéo má của nàng.
“A!!!!! Đau! Đau! Đau!” Nàng oán hận gào thét, chợt thấy tiểu Naraku cười cười vô tội thoạt nhìn vô cùng đáng yêu , oán giận nhất thời cũng tiêu tan thành tro bụi.
Tâm tình tiểu Naraku đột nhiên chuyển biến tốt, vỗ vỗ mông mình, phi thường vui vẻ kêu một tiếng,“Yêu quái!”
“Hừ, yêu quái thì có sao hả? Yêu quái trăm năm không già, yêu quái có thể bay lên trời chui xuống đất , yêu quái không cần lo sẽ chết sớm, được tôn trọng……” Long Thất không cho là đúng, nàng cho tới bây giờ đều không nhận thấy rốt cuộc làm yêu quái thì có gì không tốt?
“Tới – đây !”
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng thét ẻo lả như tiếng của thái giám làm Long Thất phản xạ có điều kiện đem tiểu Naraku bế lên. Thanh âm vang lên bất thình lình như thế này thật sự làm người ta có chút choáng váng , nàng cố gắng giữ bình tĩnh quay đầu lại, đối diện lại là một con rối dưới hình dạng một đứa bé mang một cái yếm trên người, mặc một cái quần trong hát kịch, ánh mắt đỏ tươi thì không ngừng nhìn chằm chằm vào nàng và tiểu Naraku.
Long Thất híp mắt, đúng vậy, trên người rối gỗ này có hương vị của ngọc Tứ Hồn!
Là rối gỗ bị ngọc thao túng sao? Nhưng thứ như vậy tại sao là xuất hiện ở đây? Hơn nữa nhìn tiểu Naraku hình như chẳng có chút tâm lý cảnh giác phòng bị gì cả.
Hơn nữa, nó chủ yếu là nhìn tiểu Naraku, hoàn toàn mặc kệ nàng ……
“Lúc ta tỉnh lại…… Hắn nói hắn chính là ta…..” Tiểu Naraku vô cùng thông minh nhìn ra được nghi hoặc của nàng ,“Hắn sẽ không thương tổn ta!”
“ Hơi thở của ngươi và hắn không giống, ngươi không phải hắn, hắn cũng không là ngươi!” Long Thất nhìn rối gỗ,“Hơn nữa, nó còn xấu hơn ngươi!” Đánh chết nàng cũng không tin cái thứ này lại là Naraku, hừ hừ, muốn bắt cóc trẻ chưa đến tuổi thành niên sao?
Nàng nắm chặt quyền, mới ở chung với Naraku vài ngày mà nàng đã phát hiện ra hình như mình đã trở nên đa mưu túc trí hơn, không làm thì thôi, một khi đã làm thì nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn.
Rối gỗ kia nghe được lời nói của nàng liền quay sang, ánh mắt đầy sự chán ghét…..
Long Thất ôm tiểu Naraku cẩn thận lui ra phía sau vài bước, lúng túng nhìn phải trái tìm chỗ trốn , đáng tiếc thế giới của tiểu Naraku…… Gì đều không có, ngay cả một nơi để ẩn thân cũng khó tìm!
Đáng thương hơn là…… Trên người nàng ngay cả một khúc gỗ cũng không có, nói chính xác hơn chính là tay không tấc sắt!
Mẹ ơi, con phải giải quyết cái thứ phiền toái này như thế nào đây???